Tạ Uẩn vừa vào ở phủ Phương hầu, tin tức ngày đó đã lan truyền khắp thành Vân Châu.
Người Viên gia giận không thể át, Viên Thế Kiệt bị người phế tu vi, việc này khác gì toàn bộ thể diện của Viên gia đều bị người giẫm đạp lên.
Viên Thế Thành giận tím mặt: " Nhãi ranh kia dám làm như thế, ta đi tìm Phương Hằng tính sổ, nếu năm đó không có Viên gia ta cứu giúp, Phương Hằng kia nào có cơ hội sinh ra trên cõi đời này..."
Sắc mặt Viên Thế Kiệt xám xịt, ngăn cản nói: " Đừng đi, Phương Hằng sẽ không nhớ ân tình này đâu, hôm nay ả đứng ra bảo vệ tiểu tử kia như vậy, bây giờ còn có Võ Tướng chống lưng, địa vị của tiểu tử kia càng được củng cố. Đại ca, đừng đi tìm Phương gia gây phiền toái, Viên gia chúng ta không thể lại có tổn thất nữa."
Viên Thế Thành nộ khí đằng đằng: " Chẳng lẽ cứ để mặc như vậy?"
Ánh mắt Viên Thế Kiệt âm ngoan, thù phế tu vi, hắn sao có thể không báo, hung hăng nói: " Đi điều tra một chút, một Võ Tướng không hiểu từ đâu nhảy ra, khiến Viên gia ta thật tò mò không thôi."
Vẻ mặt Viên Thế Thành thận trọng, đột nhiên nhớ tới....
" Ngươi là nói...."
Viên Thế Kiệt gật đầu: " Trước khi bí cảnh Thanh Phủ đóng cửa, từng có người gặp phải thiên kiếp, cầm truyền tống phù trong tay để đào tẩu, ta hoài nghi hắn chính là cái kẻ đã đào tẩu kia. Lần này bí cảnh Thanh Phủ sụp đổ, bảo bối bên trong hẳn là không ít,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-viet-chi-boi-thuc-su/1604408/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.