*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cảnh Nhiên vừa mang theo mọi người đi vào, vừa dạy dỗ tri thức trận pháp cho nhi tử. Tạ Thù nghe được mùi ngon, Tạ Bác thì vẻ mặt mộng bức. Dù vậy, nhóc đã từng bị phụ thân mạnh mẽ bức bách học tập trận pháp, những điều cha giảng, tuy không hiểu hết nhưng cũng thức thời ghi tạc toàn bộ vào đầu. Mọi người chăm chú lắng nghe, biết được cơ hội này rất khó có được, có vài chỗ cho dù nghe không hiểu, nhưng biết thêm một chút kiến giải về trận pháp cũng tốt, lỡ ngày nào đó gặp phải, nói không chừng còn có thể bảo mệnh. Cảnh Nhiên thấy bọn họ nghiêm túc như vậy, thỉnh thoảng y sẽ kích phát một vài trận pháp, giảng giải cũng càng thêm tỉ mỉ, những tri thức này rất thâm ảo, chỉ trong một chốc thì không thể học được. Nhưng mà, chỉ cần có ấn tượng đại khái, khi gặp lại trận pháp này lần nữa, tuy không phá giải được nhưng để bảo mệnh thì không thành vấn đề. Cảnh Nhiên mang theo bọn họ vòng vòng quẹo quẹo một hồi, thời gian không biết đã qua bao lâu, trước mắt mọi người đột nhiên sáng ngời. Tư Dật vui vẻ nói: " Đây là lối ra khỏi sơn động." Cảnh Nhiên cười nhạt, gật đầu nói: " Cẩn thận một chút, ảo trận còn chưa hết, đừng để lối ra làm ảnh hưởng đến tâm thần." Mọi người nhanh chóng thu liễm cảm xúc, Tạ Uẩn lại lấy đan dược ra, nhét vào miệng Cảnh Nhiên, nói: " Ngươi cũng vậy, đừng quá hao tâm tổn sức, chúng ta đi chậm chút cũng được, không cần gấp." Trong lòng Cảnh Nhiên ấm áp, cười nói: " Bởi vì có ngươi bên cạnh nên ta mới không cần cố kỵ nhiều, ngươi đừng lo, thiên phú thần thông của ta lâu rồi chưa tấn giai, lần này nói không chừng cũng là cơ duyên." Tạ Uẩn dắt tay lão bà, nói: " Đừng quá miễn cưỡng." Cảnh Nhiên nhẹ gật đầu, toàn tâm toàn ý tin cậy một người, loại cảm giác này không tệ chút nào, nếu đổi lại là trước đây, bất cứ lúc nào bất cứ nơi nào, đừng nói là bí cảnh, cho dù là ở trong nhà, hoặc ở học viện, y không bao giờ dám để linh lực bị hao hết. Lại qua một chốc nữa, rốt cuộc Cảnh Nhiên cũng dẫn bọn họ đến lối ra khỏi sơn động. Tư Dật lau mồ hôi lạnh, đoạn đường vừa rồi quả thực rất khảo nghiệm nhân tâm, các loại thiên tài địa bảo suýt nữa làm hắn mờ mắt, nếu không phải vì đệ phu một đường chỉ toàn nhìn thẳng, cho dù biết rõ là giả, hắn chỉ sợ cũng nhịn không được lòng hiếu kỳ. " Rốt cuộc cũng đến lối ra rồi." Mọi người nhẹ thở phào, toàn bộ đều nhất trí nhìn về phía Cảnh Nhiên, cho dù lối ra đã ở ngay trước mắt, nhưng bọn họ vẫn không dám hành động thiếu suy nghĩ. Cảnh Nhiên cười nói: " Nơi này không có trận pháp, nhưng mọi người vẫn nên cẩn thận một chút." Tạ Uẩn giữ chặt tay lão bà, dẫn đầu đi ở phía trước, ra khỏi sơn động, tầm nhìn trở nên trống trải hơn, trước mắt xuất hiện một cái hồ thật lớn và sâu, hồ sâu nằm bên trên vách đá, dòng nước trong suốt tản mát ra linh khí nồng đậm như sương khói, gần như ngưng kết thành thực thể, dùng mắt thường cũng có thể thấy được rõ ràng. " Đây là linh tuyền." Tư Dật khiếp sợ hô to. Lực chú ý của Tạ Uẩn thì lại bị đoá hoa sen đã kết hạt nằm trong linh tuyền hấp dẫn, hắn kinh ngạc nói: " Đây là Tố Thủy Tịnh Liên, theo truyền thuyết nói nó ba ngàn năm mới nở hoa, ba ngàn năm kết hạt, ba ngàn năm thành thục, là linh dược cấp mười hai." Mọi người đều bị lời hắn nói chấn kinh, Tố Thủy Tịnh Liên đối với bọn họ mà nói là thứ chỉ có trong truyền thuyết. Tạ Phong từ trước đến giờ luôn nghiêm túc, miễn cưỡng còn có thể kiềm chế được vẻ mặt. Tư Dật thì lộ rõ vẻ vui sướng, nói: " Đã kết hạt rồi, chúng ta nhặt được bảo." Tạ Uẩn trừng hắn một cái, nói: " Hạt sen chưa thành thục." Cảnh Nhiên như suy tư gì đó: " Tố Thủy Tịnh Liên toàn thân đều là bảo, hạt sen thậm chí có thể trợ giúp Võ Vương đột phá bình cảnh, hoa sen có thể luyện chế ngưng tâm đan, không chỉ có công hiệu thần kỳ đối với thần thức và tâm cảnh, còn có thể xua tan tâm ma quấy nhiễu, một đóa hoa sen kết ra ba mươi sáu hạt, cho dù có là Võ Vương nhìn thấy vật này cũng sẽ động tâm." Mọi người nghe vậy, trong lòng liền hiểu, khó trách ở phía Tây bí cảnh lại không có linh dược, chắc chắn là có người lo lắng Tố Thủy Tịnh Liên bị phát hiện nên mới làm ra danh tác này. Tạ Uẩn vuốt cằm nói: " Hạt sen sắp thành thục, nhiều nhất không đến ba mươi năm." Cảnh Nhiên cười nói: " Chúng ta qua đó nhìn đi." Tạ Uẩn gật đầu, xách hai tiểu tử nhà hắn lên, nhảy qua vách đá. Những người còn lại cũng theo sát sau đó, lúc vượt qua hồ sâu còn có thể thấy phía dưới hồ có mấy con cá thật lớn, há to cái miệng dày đặc răng nhọn, theo sát bọn họ rít gào. " Thật đẹp..." Tố Thủy Tịnh Liên duyên dáng yêu kiều, đẹp đến nỗi khiến người tâm thần nhộn nhạo. Tư Dật tiếc hận nói: " Đáng tiếc hạt sen chưa thành thục, nếu đợi ba mươi năm nữa, sợ là người bố trí trận pháp sẽ tới thu thành quả." Tạ Uẩn đắc ý nói: " Huynh đã quên là đệ còn có Phàm Linh Thảo hay sao." Tư Dật khó hiểu: " Phàm Linh Thảo có tác dụng với nó sao." Tạ Uẩn nói: " Chỉ Phàm Linh Thảo thôi thì chắc chắn là vô dụng, nhưng đệ sẽ tăng thêm ít dược tề, tiếc là tài liệu quá ít, đệ chỉ có thể luyện chế ra hơn mười bình. Nhưng nếu chỉ dùng để thôi sanh cây Tố Thủy Tịnh Liên này vậy là đủ rồi." Tư Dật nghe xong cũng không hoài nghi, thất đệ từ trước đến nay hay thích chế tạo mấy thứ loạn thất bát tao, hai năm trước còn đem hạt giống Phàm Linh Thảo đã được cải tiến giao cho hắn trồng. Bởi vậy, hắn đối với lời thất đệ nói tin tưởng không chút nghi ngờ. Tư Dật hưng phấn: " Ha ha, chúng ta hái của người khác, ba mươi năm sau, người nọ có khi nào tức chết hay không." Cảnh Nhiên nhắc nhở nói: " Có hai khả năng, thứ nhất, người bố trí trận pháp đã sớm chết rồi. Thứ hai, hắn là một vị Võ Vương, phía Tây không có linh dược sinh trưởng, là chuyện mấy trăm năm trước, bởi vậy, nếu ai có được Tố Thủy Tịnh Liên là tương đương với việc đắc tội một vị Võ Vương." Tư Dật cười không nổi, nhưng rất nhanh hắn lại chẳng hề để ý mà nói: " Chỉ cần chúng ta không nói ra, ai sẽ biết." Tạ Uẩn quét mắt nhìn mọi người một cái, hai tiểu gia hỏa bao gồm cả Tư Cần cũng đều gật đầu thật mạnh, bảo đảm sẽ không nói bậy nửa lời. Tạ Uẩn quay đầu về phía Cảnh Nhiên: " Lần này ngươi vất vả rồi." Cảnh Nhiên biết rõ ý của hắn, cười nói: " Không vất vả, ta sẽ hộ pháp cho ngươi." Y biết Tạ Uẩn đã sớm muốn đề cao tu vi của mọi người, mà y lại trùng hợp nhàn rỗi không có việc gì, gien đan mấy năm trước y cũng đã dùng, lúc này không có việc gì làm, vừa lúc có thể hộ pháp cho mọi người." Tư Dật, Tạ Phong đều mạc danh kỳ diệu, không hiểu bọn họ đang nói cái gì. Tạ Uẩn cười nói: " Trước khi rời khỏi Phạm huyện, loại dược tề mà đệ cho hai người, giờ đệ có luyện chế ra một ít đan dược, nếu không..." " Cái gì..." Tạ Uẩn còn chưa nói xong, Tư Dật đã khiếp sợ trừng to mắt. Tạ Phong cũng khiếp sợ không thôi, công hiệu của loại dược tề này đương nhiên hắn cũng biết, nếu không có loại dược tề này, tốc độ tấn giai của hắn cũng sẽ không nhanh như vậy. Tư Dật khó có thể tin, lúc ấy hắn còn oán trách thất đệ lãng phí Tịnh Linh Tử Li Thảo, ai ngờ thất đệ vẫn còn loại linh dược này, Tư Dật quay đầu nhìn về phía Cảnh Nhiên, đệ phu đến tột cùng có được bao nhiêu Tịnh Linh Tử Li Thảo, mới gặp phải đuổi giết thảm thiết như vậy. Cảnh Nhiên không hiểu gì hết, nhưng từ trước đến giờ y vẫn rất đoan chính, luôn giữ thần thái cao quý lãnh diễm, nên Tư Dật không nhìn ra manh mối gì. Tạ Uẩn nói: " Lúc trước ở Thanh Thành nhiều người nhiều miệng, đệ không tiện lấy ra, bây giờ vừa lúc ở trong bí cảnh, nơi đây linh khí nồng đậm, còn có linh tuyền, đệ có hai mươi ba viên đan dược, tỷ phu, nhị ca, mỗi người năm viên, hai người đừng nên chối từ." " Thất đệ..." Tư Dật cảm động: " Lời cảm tạ ta sẽ không nói, phần tâm ý này của đệ, tỷ phu sẽ khắc ghi trong tâm." " Tạ Phong nói: " Thất đệ..." Phần đại lễ này nếu thu hắn sẽ thẹn với lòng, từ khi thất đệ tới Thanh Thành, vẫn luôn là thất đệ giúp đỡ bọn họ, hiện giờ còn... Tạ Uẩn cười ha ha nói: " Được rồi, đừng khách khí nữa, chúng ta đều là người nhà cả mà, mọi người tốt, coi như đệ cũng có hậu thuẫn." Tạ Phong trịnh trọng hứa hẹn: " Thất đệ, đệ yên tâm, ta sẽ tiếp tục nỗ lực, tranh thủ làm hậu thuẫn cho đệ." Tạ Uẩn không nhiều lời nữa, lấy đan dược ra phân phát, tỷ phu, nhị ca, mỗi người năm viên, còn lại thì cho Tư Cần, tẩu tử, Tạ Thù, Tạ Bác, còn có Lương Vũ Quang và Mộ Tề, mỗi người một viên. Tư Dật muốn chối từ, dù sao thất đệ đã cho hắn năm viên rồi, Tư Cần sao có thể không biết xấu hổ mà chiếm tiện nghi, nhưng lại bị Tạ Uẩn từ chối, bí cảnh đã mở ra hai ngày, cứ tiếp tục đẩy qua đẩy lại thì đến khi nào bọn họ mới thám hiểm được đây. Mộ Tề, Lương Vũ Quang vui mừng khôn xiết, tuy bọn họ không biết đan dược trong tay công tử là cái gì, nhưng chỉ cần nhìn vẻ mặt Tư Dật và Tạ Phong liền biết, loại đan dược này chắc chắn rất trân quý, công tử chỉ có hai mươi ba viên, thế mà cũng có thể bỏ được cho bọn họ, trong lòng hai người cảm động không thôi. Tạ Uẩn lại cầm mấy bình dược tề đưa cho Cảnh Nhiên, nói: " Đây là ủ chín tề, lát nữa bọn ta tấn giai, ngươi đừng quên ủ chín Tố Thủy Tịnh Liên." Cảnh Nhiên nhướng mày cười cười, cái gì mà ủ chín tề chứ, rõ ràng là bình mật ong mấy ngày trước mới uống. Có điều, đối với chuyện Tạ Uẩn tín nhiệm mình như thế, chuyện gì cũng không giấu giếm, trong lòng Cảnh Nhiên vẫn rất cao hứng, cười nói: " Ngươi yên tâm, ta không quên đâu." Tạ Uẩn không chậm trễ nữa, xoay người nhảy xuống linh tuyền, trước tiên hắn mở nhẫn trữ vật ra, lặng lẽ bỏ vào một ít linh tuyền, sau đó mới nói với mọi người: " Mọi người cũng tới đây tấn giai đi, linh tuyền tẩm bổ kinh mạch, linh lực đầy đủ, tấn giai trong này rất hữu ích, có lẽ còn có cơ hội đột phá liên tục." " Bùm." " Bùm." Tạ Thù, Tạ Bác dẫn đầu nhảy vào, Tạ Bác hưng phấn nói: " Phụ thân, bọn con có thể dùng đan dược sao?" Tạ Uẩn nói: " Chỉ một lần này thôi, lần sau còn phải xem tình huống thế nào, tóm lại trước mười lăm tuổi, phải củng cố căn cơ cho vững chắc, không được tùy ý dùng đan dược." Đây là quy củ do Cảnh Nhiên định ra, không phải lo lắng bọn nhỏ căn cơ không vững mà là sợ tâm tính bọn nhỏ không vững. Trước mười lăm tuổi hài tử vẫn chưa trưởng thành, trường kỳ dùng đan dược để tấn giai nhanh chóng sẽ làm hài tử sinh ra tính trì trệ, ỷ lại đan dược, sẽ không để tâm đến tu luyện nữa. Trong lòng bọn nhỏ sẽ nghĩ, dù sao chỉ cần dùng đan dược là tốt rồi, cần gì phải vất vả tu luyện. Bởi vậy, cho dù tấn giai có chậm một chút, Cảnh Nhiên cũng nghiêm khắc yêu cầu bọn nhỏ phải làm đến nơi đến chốn. Tạ Bác bất mãn bĩu môi, thuận tay nhét đan dược vào miệng, chỉ một lát sau, nhóc liền đau đến nỗi oa oa kêu to. Tạ Uẩn nghiêm khắc nói: " Ngậm miệng, khoanh chân vận công, đừng lãng phí dược tính." Tạ Bác vừa rồi còn đau đến lăn lộn, lập tức quy củ lại, cho dù vẫn rất đau, khuôn mặt nhỏ tuấn tú đau đến đổ mồ hôi nhưng nhóc vẫn không có hô ra tiếng. Tạ Uẩn tương đối vừa lòng, hài tử nhà hắn trừ cái hơi ầm ĩ nhưng vẫn rất hiểu chuyện, hắn quay đầu nói với Tạ Thù: " Chốc nữa con phải cố chịu đựng một chút, phụ thân xem trọng con." Tạ Thù gật mạnh đầu, không chút do dự nuốt đan dược. Hài tử đều đã như vậy, người lớn sao còn dám chậm trễ, gấp không chờ nổi nhảy xuống linh tuyền. Tạ Uẩn vận hành dị năng, trước tiên là ủ chín Tố Thủy Tịnh Liên, sau đó mới bắt đầu chuẩn bị tấn giai, tu vi bị đè ép trong thời gian dài, dường như đã không chờ kịp nữa, linh khí trong cơ thể hội tụ thành cơn hồng thủy mãnh liệt đánh tới lá chắn. " Rắc!" Một tiếng, lần này tấn giai phá lệ thuận lợi. Tu vi một đường kéo lên, lại kéo lên, thẳng đến sau khi tấn giai nhất tinh Võ Sư, vẫn không hề dừng lại, linh khí trong linh tuyền cuồn cuộn không dứt dũng mãnh tràn vào cơ thể, thân thể Tạ Uẩn giống như một cái động không đáy, không có giới hạn, tham lam hấp thụ hết linh lực ở phụ cận. Cảnh Nhiên quan sát trạng huống của Tạ Uẩn, khóe môi nhịn không được run rẩy, đã sớm biết Tạ Uẩn hấp thu linh khí vô cùng bá đạo, hiện giờ có so sánh lại càng thêm rõ ràng, một hồ linh tuyền ẩn chứa bao nhiêu là năng lượng, toàn bộ bảy thành dũng mãnh tràn vào cơ thể Tạ Uẩn, còn lại ba thành để lại cho những người khác ăn canh*, đúng là... (* ăn canh ở đây nghĩa là mình ăn thịt, để cho người khác ăn canh) Cảnh Nhiên âm thầm quyết định, loại dị thường này của Tạ Uẩn nhất định phải che giấu thật cẩn thận, tuyệt đối không thể để kẻ nào phát hiện, trong trí nhớ của y, hoàng tộc là sự tồn tại tối cao nhất, khiến vô số người phải ao ước nhìn lên. Nhưng cũng chính tiềm thức nói cho y biết, không thể tin tưởng vào hoàng thất. Trước đây y cứ cho rằng chính mình đã suy nghĩ quá nhiều, nhưng từ sau khi gả cho Tạ Uẩn, y lại muốn học tập theo Tạ Uẩn, phòng bị với tất cả mọi chuyện chưa xảy ra, nếu chuyện gì trong lòng mình vẫn chưa có quyết định, vậy cứ làm mọi chuyện theo cảm giác đi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]