Chương trước
Chương sau
Cao thủ Võ Hồn đứng trên không, khí thế trên người như núi lớn, đè ép xuống người mỗi một người đứng đây, phẫn nộ quát lớn: " Lớn mật, kẻ nào dám can đảm gây chuyện bên ngoài phủ thành chủ, mau báo tên ra."
Tạ Uẩn lần đầu cảm nhận được uy áp của cường giả Võ Hồn, loại chênh lệch cấp bậc này càng làm cho hắn càng thêm khát vọng trở thành cường giả. Võ Hồn của Vương gia so với vị cao thủ thất tinh Võ Hồn này, quả là một trời một vực. Cũng may, vị thất tinh Võ Hồn này rõ ràng không có ý muốn thương tổn người khác, chỉ trong nháy mắt đã thu uy áp về. Nhưng mà, cho dù chỉ một chút như vậy thôi, vẫn khiến cho không có bất luận kẻ nào dám coi thường, mọi người đều bị khí thế của người nọ làm kinh sợ.
Vương gia lớn tiếng dọa người, Vương Mậu nổi giận nói: " Tạ gia tiểu nhi, Vương gia ta chỉ mời phụ thân ngươi làm khách, việc này tam ca ngươi cũng đã rất cảm kích, nếu ngươi không muốn, cứ việc tới phủ ta tìm người. Đáng giận, ngươi khinh người quá đáng, dám sử dụng thủ đoạn âm hiểm như thế, không tiếc hủy hoại nơi đây, muốn vu hãm Vương gia ta bất nghĩa."
Tạ Sóc đang bị người Vương gia nắm trong tay, nghe thấy Vương Mậu nói thế liền liên tục gật đầu, nói: " Đúng, đúng, thất đệ ngươi còn không mau nhận sai."
Tạ Uẩn chán ghét nhíu mày, Tạ Sóc thật đúng là mạng lớn, trận chiến đấu kịch liệt vừa rồi, hắn thế mà không bị liên lụy, đúng là mạng dài như con rùa. Hắn lạnh lùng liếc mắt nhìn người Vương gia, cười nhạo nói: " Các ngươi thật lớn mật, đến lúc này rồi còn muốn đổi trắng thay đen, bộ không có đầu óc sao?"
Người Vương gia sắc mặt khó coi, kỳ thật bọn họ cũng hiểu, Tạ thất có chứng cứ rõ ràng, Vương gia không thể biện giải, nhưng bọn họ vẫn cứ hi vọng, thành vệ sẽ tin vào lời nói của một phía, sẽ vì ngoại vi phủ thành chủ bị hủy hoại mà phẫn nộ, nhanh chóng bắt lấy Tạ thất.
Tạ Uẩn cười lạnh, muốn đổi trắng thay đen chứ gì, hắn cũng làm được vậy, liền trầm giọng nói: " Ta có linh dược đắp nặn thiên phú...."
Sắc mặt mọi người chung quanh biến đổi, bao gồm cả vị cao thủ Võ Hồn đang ở trên không kia, khí tức cũng trở nên hỗn loạn. Đương nhiên, đấy chỉ là trong một cái chớp mắt mà thôi, chuyện này còn chưa điều tra rõ có thật hay là không, nên hắn cũng không lộ ra quá nhiều biểu tình. Tạ Uẩn nói tiếp: " Vương gia muốn ngăn ta hiến dược, chẳng qua là lo lắng thân thể của tiểu thành chủ được khang phục, thành chủ sẽ rảnh tay mà chỉnh đốn Thanh Thành. Bởi vậy, không tiếc từ trấn nhỏ xa xôi, bắt phụ thân ta tới đây, quả thực đáng giận đến cực điểm."
" Ngươi nói hươu nói vượng...." Vương Mậu tức giận, thế gia Thanh Thành tuy có tâm tư này, nhưng ai lại dám thừa nhận, cho dù trong lòng mọi người đều biết rõ.
Tạ Uẩn nói: " Ta cũng là do không muốn chậm chễ nên mới nghĩ biện pháp gây ra chút động tĩnh, hi vọng phủ thành chủ sẽ chủ trì công đạo."
Võ Hồn phía trên nở nụ cười, trong lòng đã có chút tin lời Tạ Uẩn nói, bằng không, hắn cũng không cho rằng, thực sự có ai vì một kẻ hèn mọn mà nháo sự bên ngoài phủ thành chủ, liền nói: " Động tĩnh này của ngươi không hề nhỏ."
Tạ Uẩn khiêm tốn cười cười, trong lòng có chút bất mãn, nháo ra động tĩnh lớn như vậy, thành vệ vẫn cứ khoan thai đến muộn.

Người Vương gia bối rối, trong lòng hận chết Tạ Uẩn, tội danh của bọn họ tuyệt đối không thể để chứng thực, Vương Liên Công vội vàng nói: " Tạ gia tiểu nhi nói xằng nói bậy, Vương gia ta tuy có tâm tư, nhưng cũng chỉ vì ngươi, thân mang trọng bảo. Từ xưa đến nay, ai ai mà không hướng tới bảo vật, người Vương gia bọn ta cho dù có chút thủ đoạn, nhưng một không tổn thương cha ngươi, hai không tổn thương gì đến ngươi. Vì sao ngươi lại mở miệng ngậm máu phun người, Vương gia ta tuyệt đối không dám bất kính với thành chủ."
Lời này của Vương Liên Công vừa ra, thần sắc của thành vệ còn đỡ, mấy người đứng chung quanh bàng quan đều đổi sắc mặt, hiển nhiên cũng có chút động tâm với hai chữ bảo vật.
Tạ Uẩn cả giận nói: " Đó là do các ngươi không có cơ hội, không nói đến việc bản thân ta không có trọng bảo gì, nhưng cho dù có, thì từ xưa đến này, bảo vật vô chủ ai cũng có khả năng đoạt, sao tới trong miệng Vương gia các ngươi, cường đoạt bảo vật mà cũng có thể nói đến đúng lý hợp tình như vậy, thật không hổ là đại thế gia."
" Phụt.." Bên cạnh có một vị công tử trẻ tuổi nở nụ cười.
Người Vương gia mặt trướng đến đỏ bừng, Vương Mậu vội nói: " Tạ gia tiểu nhi, ngươi dám nói không có trọng bảo, với thiên phú phế vật Hoàng cấp hạ phẩm như ngươi, trong thời gian ngắn ngủi đã tấn giai tứ tinh..."
Vương Nghiêm nói xen vào, kinh giận nói: " Là ngũ tinh, ngươi lại lần nữa tấn giai thành ngũ tinh Võ Sĩ, trong lúc này e là còn chưa tới nửa năm..."
Ánh mắt người chung quanh liền trở nên nóng bỏng như lửa đốt, người Vương gia thấy thế liền tăng thêm cân lượng, Vương Nghiêm nói: " Huống hồ, ngươi còn đắp nặn thiên phú cho phụ thân ngươi, tình huống như vậy, ngươi dám nói trên người không có trọng bảo sao...."
" Có thật là vậy không?" Ánh mắt của Võ Hồn phía trên nhìn về phía Tạ tam gia vô cùng nóng bỏng.
Người chung quanh cũng thế, hiển nhiên là vì bảo vật mà Tạ Uẩn đang mang trên người.
Tạ Uẩn còn chưa kịp phản bác...
" Nói hươu nói vượn..." Một tiếng gầm đánh gãy suy nghĩ vớ vẩn của mọi người, Cảnh Nhiên cười lạnh, tiêu sái đi tới, trách mắng: " Phu quân ta có thiên phú ra sao, người Tạ gia còn không biết, người Vương gia các ngươi là từ đâu biết được?" . Tiên Hiệp Hay
Cảnh Nhiên hùng hổ: " Phu quân ta có thiên phú thần thông, thử hỏi người nào có thiên phú thần thông mà lại có tư chất Hoàng cấp hạ phẩm. Người Vương gia muốn ngăn cản phu quân ta hiến dược, bất kính thành chủ, bây giờ còn muốn lộng ngôn xúi giục, hãm hại người khác bất nghĩa. Phu quân ta nếu có chuyện gì, chậm trễ việc chữa trị cho tiểu thành chủ, đến lúc đó..."
Mọi người nghe vậy, sắc mặt đều biến đổi, sôi nổi trợn mắt giận dữ với đám người Vương gia.
Lời này của Cảnh Nhiên khiến người ta phải suy nghĩ sâu xa, không phải sao, nếu như Tạ Uẩn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, tiểu thành chủ không có biện pháp đắp nặn thiên phú, đến lúc đó thành chủ giận chó đánh mèo lên bọn họ thì sao.
Có người chần chờ hỏi: " Hắn thật sự có thiên phú thần thông?"
Cảnh Nhiên lạnh lùng nói: " Việc này có thể làm bộ sao?"
Có người không tin, quay đầu nhìn về phía Tạ Uẩn, hùng hổ dọa người nói: " Ngươi có thiên phú thần thông gì?"
Tạ Uẩn mặt vô biểu tình, con ngươi đen nhánh thâm trầm như biển sâu, chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn người nọ một cái, không hề nói gì. Trời biết, hắn căn bản cũng không rõ, cái gì là thiên phú thần thông.
Cảnh Nhiên liếc mắt nhìn người nọ một cái: " Hừ!"
Người nọ lập tức câm miệng, mặc kệ trong lòng hắn có tin hay không, dù sao hắn cũng biết chính mình đã nhiều lời, năng lực đặc thù như thiên phú thần thông, ai lại dễ dàng tiết lộ.
Thần sắc nóng bỏng của người chung quanh rút đi, trái lại trở nên ghen ghét, người có được thiên phú thần thông, ai mà không phải cường giả một phương, trong ngàn vạn người cũng không tìm được một người, tiểu tử này có địa vị gì, nghe nói chỉ là người đến từ một trấn nhỏ xa xôi, thế mà lại có thiên phú thần thông.
Tạ tam lão gia và Tạ Sóc đã sớm sợ ngây người, bọn họ chưa bao giờ biết, Tạ Uẩn căn bản không phải là thiên phú Hoàng cấp hạ phẩm mà là một người có thiên phú thần thông, tương lai sẽ là một cường giả có khả năng vô hạn.
" Không, chuyện này không có khả năng..." Tạ Sóc kêu lên sợ hãi, ghen ghét đến độ mắt cũng đỏ, chỉ thầm hận trời xanh bất công, thất đệ là một thằng mập chết tiệt, dựa vào cái gì lại có thiên phú bất phàm như vậy.
Cảnh Nhiên lạnh lùng liếc mắt: " Chỉ trách Tạ gia ngươi không biết nhìn hàng, có thể dưỡng ra một tên bất kính với cha ruột, luôn mơ ước tới đồ vật của huynh đệ như ngươi, đã vậy còn không có đầu óc. Nếu không cũng đâu đến phiên ngươi vàng thau lẫn lộn." Cảnh Nhiên liều mạng đả kích, đem sai lầm kiểm tra thiên phú của Tạ Uẩn đổ lên đầu Tạ gia.
" Ngươi..." Tạ Sóc tức giận đến nỗi hai mắt biến đen, suýt nữa thở không nổi.
Tạ tam lão gia chấn kinh trong chốc lát, xấu hổ nhìn chung quanh, bất quá rất nhanh lão liền đem xấu hổ vứt ra sau đầu, dù sao con dâu nói cũng không sai, điều lão hiện giờ quan tâm chính là....Tạ tam gia vội vàng tìm kiếm khắp nơi, con dâu đã ở đây, vậy cháu ngoan của lão ở đâu rồi.
Mộ Tề lúc này cứng đờ người ôm Tạ Bác, Đỗ Thần ở cạnh hắn cười trộm, đừng nhìn Mộ Tề rất trầm ổn, bình thường hắn cũng rất thích hai vị thiếu gia, nhưng lại chưa từng ôm lần nào, nguyên nhân chủ yếu là vì không dám...
Lúc này, Mộ Tề ôm một đoàn nho nhỏ trong lòng, tay chân cứng còng không biết làm thế nào cho phải, cố tình Tạ Bác còn là một đứa nhỏ không an phận, ở trong ngực hắn nhích tới nhích lui, duỗi dài cổ ra nhìn khắp nơi chung quanh, thường thường còn thì thầm vài câu với Tạ Thù đang ở trong ngực Đỗ Thần. Mộ Tề cảm thấy, cho dù có cho hắn đánh một hồi đại chiến, cũng không có khẩn trương như lúc này.
" Chuyện này không có khả năng..." Vương Liên Công giận tím mặt, trong lòng thì tức muốn hộc máu, nếu Tạ Uẩn thực sự có thiên phú thần thông, vậy Vương gia bọn họ bận rộn cái gì. Người có được thiên phú thần thông, tư chất tuyệt không hề kém, vậy tốc độ tấn giai của Tạ Uẩn nhanh như vậy, chẳng lẽ không hề liên quan đến bảo vật gì cả sao?
" Vậy linh dược kia đâu? Ngươi giải thích sao về loại linh dược kia?" Vương Mậu vội vàng cấp bách hỏi.
Người chung quanh lập tức vãnh tai lên nghe.
Tạ Uẩn bất đắc dĩ nhún vai: " Nào có linh dược gì, không biết các ngươi nghe ai đồn bậy, ta quả thật có phát hiện một loại thực vật có thể đắp nặn thiên phú, nhưng đó cũng không phải linh dược, mà chỉ là một loại thực vật bình thường biến dị, cũng chỉ có thể đắp nặn thiên phú hạ phẩm nhất mà thôi. Các ngươi nếu có ai muốn, sau này ta sẽ tuyên bố nhiệm vụ ở hiệp hội dong binh, ai cũng có thể lĩnh."
" Là vậy sao...." Mọi người hoàn toàn thất vọng, Võ Hồn ở trên cao cũng có vẻ vô cùng mất mát.
Tâm niệm Tạ Uẩn xoay chuyển, lại nói: " Nhưng mà....lúc đắp nặn thiên phú, nếu phối hợp với thuốc tắm để kích thích dược vật đắp nặn thiên phú, cấp bậc có lẽ sẽ tăng lên, đúng không, cha."
Tạ tam lão gia hoàn hồn, vội gật đầu: " Đúng, đúng, ta hiện giờ là thiên phú Huyền cấp hạ phẩm." Trước đó chỉ là Hoàng cấp thượng phẩm, sau khi uống dược tề của nhi tử cho, lại tăng thêm một phẩm cấp, đương nhiên lời này lão không dám nói.
" Thật vậy chăng?..." Võ Hồn trở nên vui sướng.
Người chung quanh cũng trở nên hưng phấn, phải biết nhà bọn họ có rất nhiều hài tử, đa phần đều là thiên phú Hoàng cấp, mà loại linh dược này khi phối hợp với thuốc tắm, thế nhưng có thể đắp nặn ra thiên phú Huyền cấp. Này đâu chỉ là một cái kinh hỉ lớn, mà đúng là phúc âm. Bất quá....trong lòng mọi người rất nhanh liền tiếc hận, nhà bọn họ sao lại không có hài tử nào là phàm nhân vậy, dược này cho dù tốt đi chăng nữa, nhưng đối với bọn họ mà nói thì vô dụng.
" Ngươi nói bậy, ngươi có chứng cứ gì, phàm thảo làm sao có thể đắp nặn thiên phú, đúng là quá vớ vẩn...." Vương Liên Công lập tức phản bác.
Tạ Uẩn nhướng mày, cười nói: " Đó là bởi vì trong lòng các ngươi chỉ nghĩ đến linh dược."
Tạ Uẩn nói xong liền lấy ra một gốc thực vật biến dị, đây là một loại phàm thực biến dị mà hôm nay hắn cố ý đào tạo ra. Công hiệu của loại phàm thực này, đan sư có thể cảm ứng được một chút dược tính, nhưng nếu thật sự muốn dựa vào gốc thực vật này để làm ra cái gì, chắc chắn không có khả năng. Có điều, dùng để lừa người thì quá đủ rồi.
" Đây là..." Ánh mắt Võ Hồn phía trên sáng rỡ.
Tạ Uẩn cười nói: " Thỉnh đan sư kiểm tra dược tính, nhưng mà, biện pháp luyện dược, còn thỉnh chư vị đừng hỏi nhiều, ta còn phải dựa vào nó để nuôi gia đình nữa."
Tạ Uẩn nói như vậy, những người khác trái lại ngượng ngùng, trong tay ai mà không có chút bí pháp, chắc chắn sẽ không nguyện ý nói ra ngoài, người ta đã nói rõ sẽ không cất giấu, muốn dược tề có thể đến hiệp hội dong binh đoàn tiếp nhiệm vụ, bọn họ còn có cái gì để mà hỏi nữa. Huống hồ, dược này bọn họ dùng cũng không được.
Tạ Uẩn quay đầu nhìn về phía lão bà, trong lòng ấm dào dạt, lão bà hôm nay không chỉ uy phong mà còn rất xinh đẹp, bộ dáng khí thế bức người, làm cho Tạ Uẩn cảm động cực kỳ. Lão bà đã dùng phương thức của chính mình để bảo vệ hắn. Nhưng mà, kiến thức hắn vẫn quá hạn hẹp, về nhất định phải đi tra ra, thiên phú thần thông là cái gì.
Cảnh Nhiên nhận thấy được tầm mắt của Tạ Uẩn, giương mắt nhìn qua, ý cười bên môi chậm rãi lan, y rất thích cái loại cảm giác được sóng vai cùng chiến đấu này.
Không bao lâu sau, đan sư kiểm tra dược tính của thực vật xong, gật gật đầu với cao thủ phía trên, ý bảo thực vật này quả thật hữu hiệu. Người chung quanh sôi nổi tỏ vẻ ngạc nhiên, phàm thực thật sự có tác dụng lớn đến thế sao? Có nhiều người ngo ngoe rục rịch, trong lòng thầm quyết định, sau này nhất định phải chú ý nhiều hơn đến mấy loại phàm thực.
Một quãng thời gian sau này, quả thật cũng có người phát hiện ra vài loại phàm thực biến dị, số lượng tuy rằng rất ít, nhưng kể từ đó về sau, mọi người không còn bất cứ hoài nghi gì về lời nói của Tạ Uẩn hôm nay.
Sắc mặt người Vương gia trắng bệch, Tạ Uẩn lấy ra chứng cứ, không phải do bọn họ không tin, mà một khi đã đúng như lời Tạ Uẩn nói, vậy rốt cuộc bọn họ đã bỏ bao công sức để lấy thứ gì.
Võ Hồn vừa lòng cười: " Chuyện ngày hôm nay, niệm tình ngươi cứu cha sốt ruột, không phải do cố ý, bồi thường lần này đều do Vương gia gánh vác, các ngươi có dị nghị gì không."
Tạ Uẩn thầm vui sướng, sao còn dị nghị nữa, hôm nay hắn đã hủy không ít địa phương, còn hủy hoại không ít trận pháp, nếu đòi bồi thường, cho dù hắn có táng gia bại sản cũng không trả đủ.
Vẻ mặt người Vương gia cay đắng, nhưng mà, phủ thành chủ đã nói thế, bọn họ nào dám có ý kiến, tình huống hiện giờ đã rõ, Tạ thất muốn hiến dược cho tiểu thành chủ, phủ thành chủ tất nhiên sẽ che chở hắn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.