Chương trước
Chương sau
Tạ Uẩn lúc này vô cùng cao hứng, trải qua nhiều lần tìm kiếm, cuối cùng Mộ Tề cũng mua được Phá Nguyên Đan về, đây là một loại đan dược Huyền cấp hạ phẩm, tác dụng giống với Phá Khí Đan, hắn hiện giờ chỉ là tứ tinh Võ Sĩ, nếu lập tức dùng gien dịch cao cấp, vận khí tốt có lẽ sẽ tấn giai đến thất tinh Võ Sĩ, vận khí không tốt, thì quá lắm cũng dừng ở đỉnh phong lục tinh Võ Sĩ. Bởi vậy, cho dù Tạ Uẩn đã sớm luyện chế xong gien dịch cao cấp, nhưng hắn vẫn quyết định chờ đến khi tấn giai ngũ tinh Võ Sĩ rồi mới dùng. Nếu không, cho dù hắn có ba lần sử dụng gien dịch cao cấp, cũng không có khả năng tấn giai đến Võ Hồn.
" Phụ thân, phụ thân, hôm nay con rất nghe lời, có thể ăn hai trái linh quả không?" Tạ Bác huỳnh huỵch chạy tới, ôm chặt chân Tạ Uẩn, nghiêng đầu hỏi, Tạ Thù thì chậm rì rì đi phía sau nhóc.
Ánh mắt Tạ Uẩn lóe lóe, vào nửa tháng trước, hai đứa nhỏ lần lượt đột phá nhất tinh Võ Đồ, một ngày đã được ăn hai trái linh quả. Bởi vậy, trong lòng Tạ Uẩn vô cùng chắc chắn nhi tử vẫn còn có chuyện, liền cười nói: " Có thể."
Hai tiểu quỷ vẻ mặt vui sướng, Tạ Bác vội nói: " Ba trái nha."
Tạ Uẩn nói: " Không được."
Tạ Bác bất mãn: " Vì cái gì không được? Không phải trước đó phụ thân đã nói, chờ sau khi bọn con tu luyện được là có thể ăn thật nhiều linh quả sao?"
Tạ Uẩn cười tủm tỉm: " Ta là nói có thể ăn hai quả một ngày, bất quá...."
Ánh mắt hai tiểu quỷ lấp lánh, trăm miệng một lời hỏi: " Bất quá cái gì?"
Tạ Uẩn cười nói: " Chờ các con lại tấn giai lần nữa, là có thể ăn ba trái."
" Ra là vậy a...." Tạ Bác nhăn nhó, tu luyện rất nhàm chán, nhưng không tu luyện thì cha sẽ tức giận, phụ thân cũng sẽ không để ý tới nhóc. Đầu nhỏ của Tạ Bác nhanh chóng tính toán, sau đó nhóc phát hiện, nếu như nghiêm túc tu luyện không chỉ được phụ thân và cha thích mà còn có linh quả để ăn, hình như được rất nhiều chỗ tốt.
Tạ Bác nắm tay: " Phụ thân, con sẽ chăm chỉ tu luyện."
Tạ Thù kiên định nói: " Phụ thân, con cũng sẽ tu luyện thật chăm chỉ."
Tạ Uẩn sờ sờ đầu Tạ Thù, ôn hòa cười nói: " Đừng quá bức ép bản thân, không sao cả, con là tiểu bảo bối của chúng ta."
Tạ Bác tức khắc liền cảm thấy phụ thân thật thiên vị, nhóc không tu luyện thì cả cha và phụ thân đều mắng, đến phiên ca ca, phụ thân lại nói là không sao, cha cũng không hề tức giận.
Tạ Uẩn trừng mắt liếc nhóc một cái, hỏi: " Con có còn là nam tử hán nữa hay không?"
Thôi được, Tạ Bác ưỡn ngực, nhóc là nam tử hán. Cứ thế, Tạ Bác bé nhỏ đã bị phụ thân lừa gạt.
Tạ Thù tươi cười ngọt ngào: " Phụ thân, con thích tu luyện, rất thoải mái."
Trong lòng Tạ Uẩn tê tê dại dại, còn có chút đau lòng, Thù nhi nỗ lực thế nào hắn và Cảnh Nhiên đều thấy rõ, nửa tháng trước sau khi Tạ Bác tấn giai nhất tinh Võ Đồ, Tạ Thù đột nhiên trở nên chăm chỉ dị thường, bảy ngày sau cuối cùng cũng tấn giai Võ Đồ, hắn và Cảnh Nhiên thấy mà đau lòng muốn hỏng.
Tạ Uẩn nói: " Con còn nhỏ, tu vi không đủ, không thể ăn nhiều linh quả, con phải biết yêu quý bản thân biết không. Nếu không, phụ thân và cha sẽ rất đau lòng."
Tạ Thù hổ thẹn gục đầu xuống, mềm mại nói: " Phụ thân, con sai rồi, con không nên ham năng lượng trong linh quả. Nhưng mà, sau mỗi lần ăn linh quả, thân thể rất thoải mái, con cũng muốn tu luyện, muốn được lợi hại giống như phụ thân, con muốn tấn giai."
Tạ Uẩn nở nụ cười, hắn biết mà, lần này lại là Thù nhi xúi giục nhị tiểu tử xung phong, nhị tiểu tử nhà hắn ngốc như vậy, sau này phải làm sao bây giờ đây. Có điều, đối với hành động yêu quý ca ca của nhóc, Tạ Uẩn vẫn rất vừa lòng.
Tạ Uẩn cười nói: " Thù nhi biết nỗ lực, phụ thân rất vui, nhưng mà, hiện giờ con vẫn còn nhỏ, lúc phụ thân bằng tuổi con, vẫn còn đang chơi bùn đó."
Tạ Bác vội hỏi: " Thật sao, thật sao, phụ thân, người cũng chơi bùn sao?"
Ánh mắt Tạ Thù sáng lên: " Thật vậy sao?"
Tạ Uẩn gật đầu thật mạnh, chuyện hắn nói đương nhiên là ở đời trước, đời này nguyên chủ chính là một đứa nhỏ đáng thương, làm gì còn có tâm tình mà chơi bùn, cô độc từ nhỏ đến lớn, thời điểm duy nhất mà hắn có thể thoải mái cười to, chắc có lẽ là lúc hắn đính hôn, nguyên chủ chưa bao giờ nghĩ tới, tiểu cô nương xinh đẹp như vậy, thế nhưng lại coi trọng hắn, ai ngờ....hết thảy chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước, chỉ là một hồi lợi dụng mà thôi.
Cuối cùng sau khi dỗ hai tiểu quỷ tự mình đi chơi, Tạ Uẩn trở về phòng để gặp Cảnh Nhiên, nếu lấy được Phá Nguyên Đan, hắn tính bế quan ngay tức khắc. Có điều, trước đó hắn muốn đi gặp lão bà trước.

Cảnh Nhiên đang khoanh chân ngồi trên giường, thần thái thanh lãnh, bộ dáng trang nghiêm, khiến cho người ta có một loại cảm giác thực thần bí, rất có khí thế. Chỉ là, khi y mở mắt ra, khí tức quanh thân nháy mắt ấm lại, nét mặt cũng trở nên ôn hòa, ngẩng đầu cười nhìn Tạ Uẩn, thân mật nói: " Ngươi tới rồi, lại đây ngồi."
Tạ Uẩn thuận theo ngồi xuống cạnh y, quan tâm nói: " Thân thể cảm thấy thế nào?"
Cảnh Nhiên hưng phấn gật đầu: " Tốt đến không thể tốt hơn, lần trị liệu sau, ta nhất định có thể tấn giai lần nữa."
Tạ Uẩn líu lưỡi, chẳng lẽ đây là ưu thế của thiên phú Thiên cấp, buổi chiều hôm trước, Cảnh Nhiên vừa mới xong lần trị liệu thứ hai, khi đó tuy không có tấn giai, nhưng sau lần trị liệu đầu tiên, y liền thăng tới ba cấp, lúc này mới qua không bao lâu, Võ Sĩ cũng không phải là cánh cửa nhỏ dễ bước qua, lão bà cư nhiên lại nói y lại sắp tấn giai.
Cảnh Nhiên cười mi mắt cong cong, trải qua hai lần trị liệu, y có thể cảm nhận được rõ ràng thân thể đã thay đổi rất nhiều, mỉm cười nhìn chăm chú vào người trước mắt, Cảnh Nhiên chân thành nói: " Tạ Uẩn, cảm ơn ngươi."
Tạ Uẩn có chút đắc ý, còn có chút ngượng ngùng, ra vẻ trấn định nói: " Ngươi là phu nhân ta, nói cái gì mà cảm ơn, muốn tạ ơn thì buổi tối lại tạ."
Cảnh Nhiên trừng mắt liếc hắn một cái, Tạ Uẩn vội sửa miệng: " Phu nhân, ngươi tư tưởng không thuần khiết, ta là nói mấy ngày nay ngươi đã vất vả rồi, ta chuẩn bị bế quan tấn giai, buổi tối không thể bồi ngươi."
Cảnh Nhiên trừng mắt, lại trừng mắt, ngươi mới không thuần khiết, y mới không cần người bồi. Bất quá, đối với chuyện Tạ Uẩn lại lần nữa tấn giai y vẫn rất cao hứng.
Ngày đó, Tạ Uẩn liền bắt đầu bế quan tấn giai.
Mà lúc này, Tạ tam lão gia đã bị người đưa tới Thanh Thành, tốc độ của Phi Bằng Điểu cực nhanh, dưới hành trình ngày đêm không ngừng nghỉ, chỉ hơn hai mươi ngày đã đến nơi.
Tạ tam gia trong lòng run sợ, trái tim nhỏ bé đã sắp bị dọa vỡ. Nhưng mà, trước đó lão làm bộ không biết gì cả kỳ thật lão thật sự cũng là hỏi một không biết ba, tình huống bên ngoài của tiểu thất thế nào, lão đâu có biết a.
" Ngươi nói ngươi không biết....." Vương Khải Thần giận dữ.
Hai vị trưởng lão Vương gia cũng nhíu mày, tra được chuyện này làm cho bọn họ cao hứng một trận, ai ngờ lại bắt phải một tên vô dụng về.
Tạ tam gia ủy ủy khuất khuất nói: " Từ khi con ta rời khỏi nhà, vẫn luôn bặt vô âm tín, chỉ là lần trước nó trở về từ biệt, ta mới biết được cuộc sống của nó không hề tệ."
Nhị trưởng lão nhịn không được hỏi: " Hắn có nói cho ngươi sẽ đi nơi nào không?"
Tạ tam gia liên tục lắc đầu, ngượng ngùng nói: " Ta không hỏi."
Vương Khải Thần điên tiết đá lão một cái: " Ngươi sao lại không hỏi."
Tạ tam gia không nói, lão biết nhi tử chắc chắn sẽ không nói, vậy hỏi làm chi. Có điều, trong lòng lão cũng rất lo lắng, bởi vì nếu nhi tử đã rời khỏi Phạm huyện, trừ phủ thành ra thì còn có thể đi nơi nào, nhóm người này có lẽ cũng sẽ đoán được.
Vương Khải Thần lại hỏi: " Hắn cho ngươi linh dược đắp nặn thiên phú?"
Tạ tam gia thầm rùng mình, do dự một chút vẫn gật gật đầu, việc này ai ai cũng biết, không cần phải giấu diếm. Kỳ thật lão có chút hối hận, lão đã một bó tuổi rồi, còn muốn cái gì thiên phú nữa, làm liên lụy nhi tử chọc phải rắc rối. Nhưng mà, càng như thế, lão lại càng áy này với đứa con trai này, trong lòng cũng càng cảm động, tiểu thất biết rõ chuyện này sẽ không thể giấu được, còn đắp nặn thiên phú cho lão. Phần tâm ý này quả thực rất khó có được, vì nhi tử, lão cũng không thể trở thành trói buộc được.
Đại trưởng lão trầm tư: " Nói vậy hắn rất coi trọng ngươi."
Tạ tam lão gia liên tục lắc đầu: " Trước đây thiên phú của tiểu thất không tốt, ta và người nhà đối đãi với hắn không tốt, nếu hắn coi trọng ta, cũng sẽ không bặt vô âm tín mấy năm. Cả trấn Thanh Thạch đều biết, trong lòng hắn có khúc mắc với người Tạ gia."
Nhị trưởng lão lộ ra vẻ mặt hung ác: " Nói vậy thì có giữ lại ngươi cũng vô dụng."
Tạ tam lão gia đại kinh thất sắc: " Các ngươi dám, nữ nhi của ta là người của Trần gia ở Vân Châu, nhi tử ta là con rể của Phương gia ở Vân Châu, nếu ta xảy ra chuyện gì, bọn nó nhất định sẽ tra xét đầu đuôi ngọn nghành."
Nhị trưởng lão và Vương Nghiêm ngẩn ngơ, hắn bắt Tạ tam gia trở về, chỉ vì người này đã thành công đắp nặn ra thiên phú, hơn nữa còn là phụ thân của Tạ thất, tương lai có lẽ sẽ có tác dụng. Chỉ là, Vương Nghiêm thế nào cũng không nghĩ tới, chính mình lại bắt phải một củ khoai lang nóng phỏng tay như vậy.
Đại trưởng lão thì bình tĩnh không gợn sóng: " Nếu vậy thì lại càng không thể ngươi sống sót."
Tạ tam gia sắc mặt trắng bệch, mạnh mẽ trấn định nói: " Nếu các ngươi giết ta, tiểu thất cũng sẽ không ra mặt. Mặt khác, e là các ngươi chính là người của Vương gia, ta có thể đoán được, người khác sao có thể đoán không ra, ả xú đàn bà Lý gia thất tín bội nghĩa kia cũng chỉ có mỗi liên hệ với Vương gia."
Tạ tam gia khó có khi thông minh một lần, đương nhiên không phải là lão suy đoán ra mà chỉ là do thấy được gia huy của Vương gia. Lý Nguyệt Liên gả đến Vương gia ở phủ thành, còn quay ra đối kháng lại Tạ gia. Làm người Tạ gia, sao bọn họ có thể không điều tra, người Vương gia hẳn là không nghĩ tới, người ở một cái thị trấn hẻo lánh bé nhỏ thế mà có thể nhận ra gia huy của bọn họ.
Người Vương gia không nói gì nữa, không phải là sợ người Vân Châu, chỉ cần hành sự bí ẩn một chút, đến lúc đó lại chết không chịu thừa nhận, không có chứng cứ rõ ràng, người khác có thể làm gì được bọn họ. Chẳng qua, Tạ tam gia nói quả thật có chút đạo lý, giết lão không hề có chút tác dụng gì, Tạ thất cũng sẽ không trườn mặt ra, vậy còn không bằng giữ lại mạng lão để làm mồi, nói không chừng còn có thể câu được cá lớn,
Vì thế, Tạ tam gia bắt đầu kiếp sống bị giam lỏng.
.....
Tạ Uẩn ở bên này, bảy ngày sau thành công tấn giai lên ngũ tinh Võ Sĩ, mà lúc này hắn cũng dần dần phát hiện ra, mình xài tiền quá nhanh, nếu không phải trước khi đi, tỷ phu và Triểu đại thiếu khẳng khái cho tiền, chỉ sợ lúc này hắn đã sơn cùng thủy tận.
Nhớ tới kiếm tiền, Tạ Uẩn thực phiền não phát hiện, trừ bán linh linh dược ra, hắn không còn bất cứ biện pháp nào để kiếm tiền cả. Tuy luyện chế dược tề cũng được, nhưng sau khi tiêu tiền ăn xài phung phí, chút tiền bán dược tề căn bản không đủ. Thật đúng như lời xa phu đã nói, nuôi gia đình thì không thành vấn đề, nhưng muốn tu luyện thì không có khả năng.
Hiện giờ hắn vừa mới đến, tu vi lại không cao, nào dám tùy ý bán linh dược ra, mỗi một gốc linh dược cao cấp đều không hề rẻ, bán một hai gốc linh dược căn bản không đủ tiền xài. Nhưng mà, bán nhiều linh dược cũng chính là tự đi tìm chết, hắn sẽ không ngây thơ cho rằng, người khác sẽ không đánh chủ ý lên đầu hắn.
Cảnh Nhiên thấy hắn phiền não, hiếu kỳ hỏi: " Đang nghĩ gì vậy?"
Tạ Uẩn mặt nhăn mày nhó, ủy khuất nói: " Phu nhân, ta đang suy nghĩ biện pháp kiếm tiền."
Cảnh Nhiên cười khẽ: " Ngươi không nghĩ tới chuyện học luyện đan sao?"
Tạ Uẩn oán giận nói: " Sao lại không nghĩ tới, thế nhưng người ta giấu diếm chặt chẽ, trừ học viện Thanh Vân ra, chỉ có thể dựa vào thế gia mới có thể học luyện đan. Huống hồ tu vi của ta không đủ."
Cảnh Nhiên suy tư một chút, nói: " Có thể đi hỏi thăm trước coi sao, năng lực của ngươi đặc thù, nói không chừng còn có thể luyện đan, loại người này không phải không có, chỉ là số lượng cực kỳ hiếm thấy."
Đôi mắt Tạ Uẩn tỏa sáng: " Ngươi nói thật?"
Cảnh Nhiên gật đầu, chậm rãi cười nói: " Ở Khánh quốc có một vị đan vương, nghe nói lúc còn là Võ Sĩ đã có thể luyện đan. Nhưng mà, người này xuất thân từ luyện đan thế gia, công pháp là gia truyền, nghe nói loại công pháp này vô cùng kỳ lạ, chỉ có nhân tài mới có thể tu luyện. Nếu không, sẽ bị biến thành kẻ điên, ta thấy phương thức luyện dược của ngươi rất đặc thù, có thể luyện đan thử xem sao."
Tạ Uẩn thoáng tưởng tượng liền hiểu, cái gọi là biến thành kẻ điên, chắc chắn là tinh thần lực bị thác loạn, cái công pháp này nếu hắn đoán không sai, hẳn là một loại dùng để tu luyện thần hồn, hoặc là công pháp tu luyện tinh thần lực, bất quá...
Tạ Uẩn phát hiện ra một vấn đề khác, cười hì hì hỏi: " Phu nhân, ngươi là người Khánh quốc a."
Cảnh Nhiên cạn lời, này không phải trọng điểm có được không.
Trong lòng Tạ Uẩn bỗng có dự cảm, vội vàng đá sang chuyện khác: " Nhưng mà, cho dù là thế, cũng không có chỗ để học luyện đan."
Cảnh Nhiên có hơi thất vọng, kỳ thật, trong lòng y vô cùng chờ mong Tạ Uẩn hỏi tiếp để y có thể hỏi trở lại.
Tạ Uẩn thầm nghĩ bụng nguy hiểm thật, hắn không phải muốn giấu diếm lão bà, dù sao hài tử cũng đã lớn như vậy rồi. Nhưng mà, chuyện như xuyên qua, hắn không biết phải giải thích thế nào cho phải, lại không muốn lừa gạt lão bà. Vì thế đành đánh trống lảng, chờ bọn họ có thêm một hài tử nữa, vậy lúc đó hắn sẽ thẳng thắng nói rõ.
Trong lòng Tạ Uẩn cũng có chút buồn bực, hắn đã nỗ lực như vậy, vì cái gì mấy năm nay lão bà lại không hoài thai.
Cảnh Nhiên suy tư một lát: " Nếu không...ngươi tới hiệp hội dược sư xem thử đi, hiệp hội dược sư dù sao cũng lệ thuộc vào hiệp hội đan sư."
Tạ Uẩn lắc đầu, tức giận nói: " Hiệp hội dược sư quá hà khắc, tích phân quá khó kiếm, không có lời." Trước đó lúc còn ở Phạm huyện, hắn cũng từng tới chỗ Dương Tục hỗ trợ, xoát một chút nhiệm vụ kiếm tích phân, nhưng trả giá và hồi báo lại kém xa. Có lẽ trong mắt rất nhiều dược sư, hiệp hội dược sư có thể tạo cơ hội cho bọn họ, bọn họ liền mang ơn đội nghĩa. Tạ Uẩn lúc trước cũng từng nghĩ thế. Nhưng sau khi hắn đáp lên thuyền của Triểu đại thiếu, có biện pháp tiện lợi hơn nên tất nhiên không muốn đi cực khổ kiếm tích phân.
Mặt khác, hiệp hội dược sư cũng là một nơi chuyên kéo bè kết cánh, nếu hắn tới hiệp hội dược sư để học luyện đan, còn không phải là tự dưng bán mình cho người ta à, đây là điều Tạ Uẩn không muốn nhất.
" Có rồi." Tạ Uẩn đột nhiên đánh tay cái tét, hưng phấn nói: " Ta sao lại quên nhỉ, này không phải còn có thành chủ sao?" Trước đó vì bận trị liệu cho Cảnh Nhiên, vì đào tạo thực vật biến dị, lại còn phải luyện chế gien dịch cao cấp, trong khoảng thời gian ngắn hắn đã quên mất việc này.
Cảnh Nhiên cũng bừng tỉnh đại ngộ, y cũng quên mất chuyện của thành chủ, mấy ngày gần đây cao hứng vì thân thể đã khôi phục, mỗi lần trị liệu đau đến chết đi sống lại, nào còn tâm tình gì nghĩ đến chuyện khác nữa.
Huống hồ, bọn họ cũng không có nhu cầu lắm, không có việc gì ai đi quản thành chủ thế nào, lúc này khó khăn mới nhớ tới người ta.
Tạ Uẩn không hề cảm thấy chính mình là hữu sự chung vô diệm, vô sự hạ nghênh xuân*, bọn họ chỉ mới vừa đến, lại không quen biết thành chủ, chuyện của mình còn bận không hết, hơi đâu đi quản chuyện người khác nữa.
Đương nhiên, cái quan trọng nhất, trong lòng Tạ Uẩn cũng hiểu, chỉ cần hắn có chút quan hệ với thành chủ, muốn điệu thấp là không có khả năng. Nhưng mà, việc gì cũng phải có lợi có hại, mặt dù chỗ tốt rất lớn. Nhưng muốn đến để hiến dược, hắn cũng phải cẩn thận tìm hiểu kỹ càng, cân nhắc lợi hại thế nào rồi lại tính tiếp.
Một đoạn thời gian sau, Tạ Uẩn cảm thấy vô cùng may mắn vì quyết định này của mình.
Hữu sự Chung Vô Diệm, vô sự Hạ Nghênh Xuân*: là một câu thành ngữ của Trung Quốc xuất phát từ một điển cố. Vì hơi dài nên bạn nào thích tìm hiểu có thể search google. Đại ý câu này muốn nói có việc thì tìm tới, không cần thì vứt bỏ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.