Chương trước
Chương sau
Về đến nhà, hai đứa nhỏ đã chờ đến sốt ruột, cả ngày không nhìn thấy phụ thân với cha, hai đứa nhìn đông nhìn tây tìm khắp nơi.
Sau khi hai người dỗ hài tử ngủ xong, thời gian đã là buổi tối, Tạ Uẩn dứt khoát ăn vạ luôn trong phòng không chịu đi, mỹ kỳ danh là có việc thương nghị. Sau đó lại tự nhiên cởi xiêm y ra, nằm lên giường, đem hài tử đặt ở giữa. Hắn cũng hiểu, chuyện gì cũng phải làm từng bước một, phải tiến hành theo tuần tự.
Rõ ràng hài tử cũng đã sinh, bọn họ vậy mà còn chưa có ngủ với nhau. Vì thế, Tạ Uẩn quyết định, thừa dịp dỗ hài tử ngủ, hắn muốn bò giường.
Cảnh Nhiên sắp bị da mặt dày của hắn làm cho sợ ngây người, mặt Tạ Uẩn ở đâu, đi đâu chơi rồi?
Tạ Uẩn nghiêm trang nói: " Hôm nay tỷ phu nói có lý, Thanh Hà Tiểu Uyển không phải là nơi có thể ở lâu dài, ngươi có ý nghĩ gì không?"
Cảnh Nhiên suy tư một chút, nói: " Ý ngươi thì sao?"
Tạ Uẩn nói: " Ta muốn mua một khối linh điền, thành lập một cái trang viên, ngươi cảm thấy thế nào?"
Cảnh Nhiên nghĩ nghĩ rồi nói: " Nghe ngươi."
Trong lòng Tạ Uẩn mừng thầm, lão bà không có cự tuyệt hắn, không có cự tuyệt hắn, lão bà quả nhiên vẫn rất ngoan ngoãn. Nghe hắn, vậy hôm nay hắn có thể bò lên giường, ngày mai là có thể trực tiếp lên giường. Tạ Uẩn vội vàng cổ vũ bản thân, nhất định phải mau chóng ăn lão bà vào miệng.
Cảnh Nhiên liếc nhìn hắn một cái, trong lòng thầm buồn cười, Tạ Uẩn đang đánh bàn tính gì, y sao lại không biết, chẳng qua không muốn vạch trần mà thôi. Huống hồ...y cũng rất thích bộ dáng Tạ Uẩn vì y mà vắt hết óc, hai đứa nhỏ ở chỗ này, có thể nhìn Tạ Uẩn ăn mệt, cảm giác này cũng không tồi.
Trên thực tế, Tạ Uẩn quả thật đã ăn mệt, hắn muốn ôm lão bà, đáng tiếc tay không dài như vậy, nhiều nhất chỉ có thể ôm hai đứa nhỏ vào lòng, sau đó....
Sau đó, buổi tối hài tử tỉnh lại hai lần, nhờ có Tạ Uẩn hỗ trợ, Cảnh Nhiên vô cùng thoải mái, chỉ huy người đến trôi chảy.
Tạ Uẩn lần đầu mới biết, buổi tối hài tử thế mà khó chăm như vậy, trong lòng bỗng sinh ra một loại cảm động với Cảnh Nhiên. Đối với chuyện của hài tử, trừ phi có việc gì bận, Cảnh Nhiên từ trước đến giờ đều luôn tự tay làm lấy.
Cảnh Nhiên cười liếc mắt nhìn Tạ Uẩn, hắn thật cho rằng làm phụ thân dễ làm như vậy sao.
Ngày kế, Tạ Uẩn liền ép Ngọc Trân Quả thành ép nước quả, chia thành năm phần, sau đó liền lấy lòng đưa cho Cảnh Nhiên, nói: " Đây là nước linh quả, ngươi nếm thử xem vị thế nào?"
Cảnh Nhiên kinh ngạc, cười nói: " Ngươi thật đúng là sẽ nghĩ cách." Năng lượng ẩn chứa trong nước trái cây rất nhiều, rất thích hợp cho tu vi của y dùng.
Tạ Uẩn đắc y hất cằm, nói: " Cũng không nhìn xem ta là ai."
Cảnh Nhiên không khách khí, nhẹ hớp một ngụm, một luồng cảm giác thoải mái chạy dọc theo phế phủ thẩm thấu vào đan điền, Cảnh Nhiên thoải mái thở nhẹ một tiếng, vội vàng uống một hơi cạn sạch, sau đó ngồi tại chỗ khoanh chân đả tọa. Linh lực nhàn nhạt cọ rửa kinh mạch y, không lâu sau, tu vi của y rõ ràng đã có dấu hiệu tăng trưởng, Cảnh Nhiên lại lần nữa mở to mắt, vui vẻ nói: " Có nước linh quả, vậy là ta có thể tấn giai lên lục tinh Võ Đồ rồi."
Tạ Uẩn tò mò: " Vì cái gì phải là lục tinh Võ Đồ?"
Cảnh Nhiên cong môi cười, nói: " Không phải ngươi muốn kiếm trang viên sao? Hiện giờ tu vi của ta không đủ, không thể bố trí được trận pháp gì cao thâm, nhưng nếu có thể tấn giai đến lục tinh Võ Đồ, hơn nữa hôm trước còn mua được Ảo Ảnh Thạch, vậy là ta có thể bố trí một cái ảo trận Hoàng cấp thượng phẩm, cho dù có là Võ Sĩ cũng đừng mơ xâm nhập vào. Có điều, nếu như lại có thêm Hắc Sát Thạch thì càng tốt, ảo trận tròng lên sát trận. Nếu không thì không thể hoàn toàn kinh sợ bọn đạo chích."
Tạ Uẩn bừng tỉnh đại ngộ, thảo nào hôm qua Cảnh Nhiên nhắc tới Hắc Sát Thạch, hắn nói: " Ta sẽ nhờ tỷ phu nghĩ cách." Dừng một chút, Tạ Uẩn tò mò hỏi: " Trận pháp ngươi nói là trận trong trận sao?"
Cảnh Nhiên kinh ngạc, không nghĩ tới hắn cũng biết, trận trong trận là một loại trận pháp vô cùng cao thâm. Nếu không phải nhờ có Linh Tê Chi Nhãn, chỉ sợ y cũng không thể mò ra được một chút tinh túy trong đó.
Cảnh Nhiên cười nói: " Quả thật là trận trong trận."
Tạ Uẩn vội vàng sáp lại gần, vẻ mặt tự hào: " Phu nhân của ta thật là lợi hại."
Cảnh Nhiên dở khóc dở cười, mỗi lần y nói chuyện đứng đắn với hắn là luôn lấy cái phương thức vớ vẩn này để kết thúc. Có điều, Cảnh Nhiên tuyệt đối sẽ không thừa nhận, trong lòng y cực kỳ hưởng thụ, trái lại nói: " Ngươi thì sao, ngươi có tính toán gì chưa, Phá Khí Đan tuy có thể đột phá được bình cảnh, nhưng mà với tu vi hiện giờ của ngươi. Nếu có linh dược, linh quả phụ trợ, không bao lâu sau sẽ tấn giai ngũ tinh Võ Giả thôi. Khi nào ngươi chuẩn bị dùng Phá Khí Đan."
Tạ Uẩn nở nụ cười: " Người hiểu ta nhất, quả nhiên không có ai ngoài phu nhân."
Cảnh Nhiên trừng hắn một cái, hỏi: " Ngươi đã lấy hạt của linh quả về rồi, bộ có kế hoạch gì sao?"
Tạ Uẩn cười nhếch mép, không nghĩ tới hành động mờ ám của mình đã bị lão bà nhìn thấy, nghiêm túc nói: " Ta muốn gieo trồng linh quả làm sản nghiệp. Thanh Hà Tiểu Uyển chắc chắn là không được. Kỳ thật, cho dù tỷ phu không đề cập tới, ta cũng sẽ mau chóng dọn ra ngoài. Vừa lúc sau lễ tròn trăm ngày của hài tử, cũng là đến hạn trả phòng."
Cảnh Nhiên bất đắc dĩ thở dài: " Chẳng lẽ ngươi không nghĩ tới, vì sao ở huyện thành rất hiếm thấy linh thực cấp ba?"
Tạ Uẩn sửng sốt, hỏi: " Vì sao?"
Cảnh Nhiên đột nhiên phát hiện, tri thức của trượng phu mình đúng là thiếu thốn đến đáng thương, liền chậm rãi giải thích: " Ngươi có biết vì sao lại phân chia thành hoàng thành, châu thành, quận thành, phủ thành không? Chẳng lẽ ngươi không nghĩ tới, địa phương chúng ta đang ở, rõ ràng được xây trên một cái linh mạch, vậy vì sao Phạm gia lại có thể độc chiếm? Linh mạch trân quý dữ dội như vậy, một Phạm gia nho nhỏ mà lại có thể chiếm được địa phương như vậy, lại không có bất kỳ cường giả nào tới xâm chiếm, ngươi không cảm thấy kỳ quái sao?"
Tạ Uẩn nhíu mày, điểm này đúng là hắn vẫn chưa hề nghĩ tới, hoặc là nói không phải hắn không hề nghĩ tới mà là hắn cơ bản còn không biết Thanh Hà Tiểu Uyển có linh mạch nữa kìa.
Tạ Uẩn nghiêm túc lắng nghe, hắn phát hiện ra, hiểu biết của mình về thế giới này quá ít ỏi, giữa thành này thành nọ, từ xưa đến giờ còn có phân chia cấp bậc. Tạ Uẩn chưa bao giờ nghĩ nhiều cái gì, chỉ là, giờ phút này nghe lời Cảnh Nhiên nói, thì lại không hề cảm thấy vậy nữa.

Trong lòng Cảnh Nhiên biết cũng không thể trách được hắn, chuyện như vậy, rất nhiều người sinh trưởng ở mấy địa phương nhỏ, chỉ sợ cả đời cũng không biết được chênh lệch trong đó.
Cảnh Nhiên suy nghĩ một chút, rồi bắt đầu phổ cập tri thức về đại lục Hằng Võ cho hắn, nói: " Mỗi một cái đại thành đều có địa giới, trong phạm vi mấy chục dặm đều sẽ có một đạo kết giới, vây chặt linh khí ở bên trong. Bên trong phủ thành, càng đi sâu vào thành trì trung tâm, linh khí càng nồng đậm, thậm chí tùy tiện tìm một chỗ ở phủ thành, linh khí còn nhiều hơn cả linh mạch nữa. Ở quận thành và châu thành cũng giống vậy, duy chỉ có một khác biệt duy nhất, đó là linh khí ở quận thành nồng đậm hơn nhiều phủ thành, mà linh khí ở châu thành còn nồng đậm hơn cả quận thành nữa. Hoàng thành thì khỏi nói, đó là thánh địa của tu giả, ngươi có biết vì sao càng là địa phương càng lớn, tu vi của võ giả càng cao không. Bởi vì hoàn cảnh sinh ra đã định trước sự chênh lệch này."
Giờ thì Tạ Uẩn đã hiểu, cấp bậc giữa thành và thành, kỳ thật là dựa theo sự nồng đậm của linh khí mà phân chia.
Cảnh Nhiên lại nói tiếp: " Vì sao huyện thành không có linh dược cấp ba, nguyên nhân cũng chính là như thế. Linh khí thiếu thốn, nên linh dược cấp ba không thể trồng được. Nếu ngươi muốn gieo trồng linh quả ở trang viên, thì tốt hơn hết là nên nghĩ ra cách nào để giải thích trước đi."
Tạ Uẩn suy tư một chút, cười nói: " Chuyện này thì khỏi cần lo, ta có Phàm Linh Thảo, có thể xúc tiến linh thực sinh trưởng, cho dù không có quá nhiều tác dụng với linh thực cấp ba, nhưng chí ít thì cũng chỉ lớn chậm chút thôi, còn nuôi sống thì hẳn là không thành vấn đề. Lại nói, không phải ta còn có ngươi sao, sau này trận pháp phòng ngự của trang viên, đã có thể dựa vào phu nhân rồi."
Cảnh Nhiên bị hắn chọc cho nở nụ cười.
Tạ Uẩn thở dài: " Kỳ thật ta muốn đi phủ thành, chẳng qua..." Tạ Uẩn dừng một chút, nói: " Tu vi của ngươi và ta không cao, hài tử thì còn quá nhỏ, đi phủ thành lúc này chỉ sợ không được. Hôm qua ta đã suy xét thật lâu, lúc này mới quyết định tạm thời ở lại huyện thành, nhưng mà vừa rồi nghe ngươi nói..."
Nghĩ tới linh khí ở phủ thành, trong lòng Tạ Uẩn lại nhịn không được mà sinh lòng hướng tới.
Cảnh Nhiên cười khẽ, nói: " Sau này sẽ có cơ hội mà, ngươi gấp cái gì, hài tử hiện giờ chỉ mới ba tháng, ngươi muốn ôm bọn nó đi làm sao?" Chờ hài tử lớn hơn chút, không cần Tạ Uẩn nhắc nhở, y cũng sẽ nghĩ biện pháp để cho cả nhà bọn họ đến phủ thành, tương lai là hoàng thành...
Tạ Uẩn gật đầu nói: " Ngươi nói cũng đúng, không thể để hài tử chịu ủy khuất được, hiện giờ có Triển đại thiếu hỗ trợ, muốn mua sắm cái gì cứ nhờ hắn là được. Ngươi sẽ bố trí trận pháp, địa phương sau này chúng ta ở, không thể thiếu khuyết linh khí được, cùng lắm thì tiêu hao một ít linh châu."
Cảnh Nhiên sửng sốt, sau đó bật cười, Tạ Uẩn còn suy xét nhiều hơn cả y, chỉ cần có linh khí nồng đậm, lại có đủ tài nguyên để tu luyện, kỳ thật phủ thành hay là huyện thành cũng không có khác biệt gì quá lớn.
Vào ban đêm, Tạ Uẩn lại một lần bò giường thành công. Bất quá, hắn lại phải chăm hài tử cả đêm. Sau đó, Tạ Uẩn hậu tri hậu giác phát hiện, loại tình huống này, hắn muốn ăn lão bà thì còn phải chờ tới khi nào a....
Tạ Uẩn bất mãn nhưng Cảnh Nhiên thì vui vẻ, hôn hôn hai bảo bối.
Ngày hôm sau, Tạ Uẩn rút ra chút thời gian đến Tư phủ một chuyến, để nhờ tỷ phu giúp tìm xem, ở nơi nào có bán linh điền, tốt nhất là tìm được cả tòa trang viên luôn.
Ngày thứ ba, Cảnh Nhiên thành công tấn giai lên tam tinh Võ Đồ.
Mộ Tề thấy thế, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, mang theo biểu tình vô cùng thận trọng đi thỉnh giáo Tạ Uẩn phương pháp chế tác nước linh quả.
Tạ Uẩn quả thực đã bị hắn làm cho cạn lời, thỉnh giáo vấn đề như vậy thôi, có cần phải giống như lâm đại địch không. Có điều, Mộ Tề để dành linh quả lại cho Đỗ Thần, cũng nằm trong dự đoán của Tạ Uẩn.
Mắt thấy Cảnh Nhiên và Đỗ Thần đều đã tấn giai, Tạ An và Lý Kỳ cũng đứng ngồi không yên, lại lần nữa sử dụng gien dịch. Tạ An tấn giai lên bát tinh Võ Đồ, Lý Kỳ thì tấn hai giai, trở thành cửu tinh Võ Đồ, bị kẹt ở cánh cửa Võ Giả.
Bọn họ từ trong phòng tấn giai bước ra, thái độ đối với Cảnh Nhiên lại lần nữa phát sinh chuyển biến, trước đó là cung kính thì bây giờ biến thành cảm động đến rơi nước mắt.
Tạ Uẩn nhướng mày, thấy cái dạng này là biết công pháp mà trước đó Cảnh Nhiên cho bọn họ có tác dụng rất lớn. Bằng không, dựa theo tính toán của hắn, lần thứ hai sử dụng gien dịch, hiệu quả không thể nào đạt đến trình độ này được.
Hạ nhân đều bắt đầu nỗ lực, Tạ Uẩn chắc chắn không thể lạc hậu rồi. Lại bắt đầu đi sớm về trễ, mỗi ngày cùng Mộ Tề ra ngoài dã ngoại luyện tập chiến đấu.
Thu hoạch đương nhiên cũng được kha khá, phối hợp với linh quả, còn có dược tề, cuối cùng vào một ngày trước lễ tròn trăm ngày của hài tử, hắn tấn giai thành ngũ tinh Võ Giả.
Vào sáng sớm ngày kế, Tư Dật,Tạ Nhã và Tạ Tuân cùng đến ăn mừng.
Tạ Tuân đã sớm bị tốc độ tấn giai của Tạ Uẩn dọa cho sợ ngây người, cho dù đã nghe tỷ phu nói trước, thất đệ đã tấn giai tứ tinh Võ Giả rồi, hôm nay tận mắt nhìn thấy, vẫn làm hắn chấn kinh một phen. Sau đó, Tạ Tuân bỗng nhiên kinh hô: " Thất đệ, đệ đã là ngũ tinh Võ Giả rồi sao?" Chính hắn cũng chỉ mới là tam tinh Võ Giả mà thôi, thế nhưng vẫn có thể cảm giác được rõ ràng, khí thế trên người thất đệ, tuyệt đối không phải là tứ tinh Võ Giả.
Tạ Uẩn gật đầu mỉm cười, nói: " Hôm qua vừa mới tấn giai, tứ ca đến đây lúc nào, sao lại không bảo người thông báo cho đệ một tiếng."
Tạ Tuân chua lòm liếc hắn, nhưng rất nhanh liên bình phục cảm xúc, cười nói: " Hôm qua vừa đến, Vân châu bên kia phái người tới, trong nhà bận chuyện, bởi vậy phải kéo dài tới mãi hôm nay mới đến, may là đến kịp."
Tạ Uẩn kinh ngạc: " Người ở Vân châu lại đến?"
Sắc mặt Tạ Tuân cổ quái, một bộ muốn cười mà không dám cười. Một lát sau, hắn mới ấp a ấp úng nói: " Hôn sự của ngũ đệ định ra rồi."
Tạ Uẩn ngẩn ngơ, buột miệng thốt ra: " Là vị Phương tiểu thư kia sao?"
Trong lòng Tạ Tuân có xúc động muốn cười, gật đầu: " Còn không phải là nàng sao?"
Sắc mặt Tạ Uẩn trở nên cổ quái, nửa ngày mới khô cằn nói: " Ngũ ca thật may mắn."
Tạ Nhã nói: " Các đệ đang nói cái gì vậy? Hôn sự của ngũ đệ cũng định ra rồi sao?"
Tạ Uẩn hoàn hồn, việc này không thể nói cho tam tỷ biết được, liền vội nói: " Xem đệ này, chỉ lo cùng tứ ca tám chuyện, mà quên chiêu đãi mọi người, mau vào trong ngồi đi."
Tạ Nhã thoáng cái liền quên bén luôn vấn đề lúc này, bụng của nàng đã rất lớn, tính cách thì vẫn sang sảng, cười khanh khách nói: " Còn khách khí cái gì, đúng rồi, hai đứa nhỏ ở đâu, mau mang ta qua nhìn xem, thân thể của ta đi đứng không tiện, hài tử đã sinh ra lâu như vậy mà ta còn chưa được gặp nữa."
Tạ Uẩn vội nói: " Hài tử đang ở trong phòng, tam tỷ, tỷ chậm một chút."
Tạ Nhã giận liếc hắn một cái: " Còn một tháng nữa mới sinh, không có việc gì, thân thể ta rất tốt đó."
Lời editor: nhắc lại cho những bạn không nhớ
Tạ Sóc: Phủ thành
Tạ Tuyết: Châu thành ( thành Vân Châu)
Tạ Tranh sắp được gả tới Châu thành
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.