Sau khi rượu tàn người tan, Tạ Uẩn đứng thẳng trong đình viện, nhìn cảnh trí trong sân, tảng đá treo cao trong lòng cuối cùng cũng buông xuống. 
Cho dù nơi này chỉ là nhà thuê tạm thời, nhưng ít ra nơi này cũng là địa bàn của hắn, không cần phải lo có kẻ nào đột nhiên xâm nhập vào, cũng không cần lo lắng linh dược không có chỗ để gieo trồng, càng không cần phải lo đến vấn đề an toàn. 
Đêm nay, Tạ Uẩn hiếm khi ngủ được một giấc ngon lành, một đêm không mộng. 
Sáng sớm ngày hôm sau, Tạ Uẩn thức dậy, qua loa dùng bữa sáng, sau đó liền gọi Tạ An tới, viết ra một danh sách dược liệu lớn, để hắn đi ra ngoài mua sắm, thuận tiện thì thăm dò lộ tuyến trong huyện thành một chút. Mình cũng không thể cái gì cũng dựa vào tam tỷ bọn họ. Tuy rằng chỉ là một ít việc nhỏ, nhưng mà, Tạ Uẩn không muốn tiếp tục gây phiền toái cho người khác. Thiếu nhân tình của người ta quá nhiều, quan hệ ngang nhau giữa hai bên sẽ biến thành một loại dựa vào, đây là điều mà hắn không muốn nhìn thấy. 
Tạ An đi rồi, Tạ Uẩn phân phó Lý Kỳ, đem hoa viên trong sân sửa sang lại, lập ra một khối dược điền. 
Lý Kỳ vui vẻ lĩnh mệnh, hắn đối với phân phó của thiếu gia cũng không ngoài ý muốn. Thời điểm lúc trước ở Tạ gia, hoàn cảnh kém hơn rất nhiều, mà thiếu gia còn kiên trì lập dược điền, lúc này... 
Trên thực tế, Lý Kỳ cho tới bây giờ vẫn chưa hoàn hồn nổi, trong lòng không ngừng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-viet-chi-boi-thuc-su/1604315/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.