– Khí hoàng tử hiện tại vì cảm mạo nên mới phát sốt, nếu cứ để lâu thế này thì … Thuốc này sắc hai chén thành một chén, mỗi ngày chia làm hai lần sáng và tối uống, trong vòng một tháng liền tốt thôi. – ngự y lắc đầu, xoay người đi qua bàn viết đơn thuốc giao cho Thiền Nhi; sau đó hành lễ Bộc Dương Tuyên Cầu và Tạ Đông Quân rồi rời đi.
– Ngươi nhanh đi lấy thuốc về nấu, ta đến chăm nom điện hạ. – Tạ Đông Quân dặn Thiền Nhi đi lấy thuốc, còn chính mình thì ngồi lại bên giường, lấy chiếc khắn nhúng ướt một lần nữa đắp lên trán cho Bộc Dương Khí.
Lúc này, Bộc Dương Tuyên Cầu cũng đi tới, vẻ mặt mấy hứng.
– Người làm gì mà bày ra bộ mặt khó nhìn vậy? – tùy còn giận nhưng thấy diễm cảm của Bộc Dương Tuyên Cầu quái dị, Tạ Đông Quân vẫn tò mò hỏi han.
– Ngươi … gọi hắn là điện hạ.
– Thì sao? – Bộc Dương Khí là hoàng tử, thế nên Tạ Đông Quân gọi nó là điện hạ vốn không có sai nha! Nhưng không hiểu sao, diễm cảm trên mặt Bộc Dương Tuyên Cầu nói có bao nhiêu khó chịu liền có bấy nhiêu khó chịu.
– Nhưng mà … trước kia ngươi chỉ gọi ta là điện hạ…
Tạ Đông Quân ngẩn người vài giây, rồi dở khóc dở cười nói:
– Ngươi người này, lại còn ghen tỵ với con của mình vì chuyện này nữa!!
– Mặc kệ! Ngươi không được gọi nó là điện hạ…
Nếu Tạ Đông Quân đã không còn giận mình thì đương nhiên lá gan của Bộc Dương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-viet-bien-thanh-thai-giam/762349/chuong-13-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.