Cuối cùng, Bộc Dương Tuyên Cầu vẫn quyết định xuất chinh cùng quân đội. Quyết định này làm cho đám cựu thần khóc ngã xuống đất, cầu xin hoàng thượng thu hồi ý định; chỉ kém là toàn thể quần thần lấy việc từ quan để kháng nghị nữa thôi.
Rốt cuộc Bộc Dương Tuyên Cầu vẫn cùng Bộc Dương Tuyên Mộ lãnh binh xuất chinh. Lần này, Bộc Dương Tuyên Cầu rất kiên quyết, nói cái gì cũng cản không được. Chính là, việc giữ bí mật trong cung rất tốt, không làm cho một chút tin tức gì lọt ra ngoài.
Nếu để cho dân biết hoàng thượng của bọn họ rời khỏi hoàng cung, theo quân đội đi ra ngoài đánh giặc thì chẳng phải thiên hạ đại loạn. Còn nếu để nước khác biết thì tình hình hiện tại của Đại Hạo chẳng khác nào rắn mất đầu, thực sự rất nguy hiểm.
Ngày xuất phát, Bộc Dương Tuyên Cầu được Bộc Dương Tuyên Cẩn, một người luôn ở trong điện của mình, đi ra tiễn chân.
– Thập tam ca có thể xuất hiện ở đây quả thực khiến trẫm kinh ngạc. – Bộc Dương Tuyên Cầu nhìn Bộc Dương Tuyên Cẩn ngồi đối diện với mình, y giật mình nhận ra đã lâu lắm rồi y không thấy hắn.
Bởi vì tin Bộc Dương Tuyên Cầu vắng mặt trong cung nhất định phải được nghiêm mật, thế nên y tiếp Bộc Dương Tuyên Cẩn cũng diễn ra trong xe ngựa.
Bộc Dương Tuyên Cẩn nhìn chăm chăm Bộc Dương Tuyên Cầu, nhìn tới mức khiến y cả người phát kinh hãi.
Bởi quanh năm trốn tránh trong điện không hề đi ra ngoài nên làn da Bộc Dương Tuyên Cẩn tái nhợt; cơ hồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-viet-bien-thanh-thai-giam/762343/chuong-10-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.