Một bữa tối vốn tốt lắm nhưng hôm nay sao nặng nề. Không ai mở miệng nói chuyện. Hồng Ngọc đứng bên cạnh cũng cảm giác được không khí kỳ lạ này liền dùng ánh mắt hỏi Tạ Đông Quân. Tạ Đông Quân không biết nên trả lời thế nào, đành phải giả vờ không phát hiện.
Buổi tối, khi chuẩn bị đi ngủ, Bộc Dương Tuyên Cầu vẫn im lặng không nói một lời để Tạ Đông Quân hầu hạ. Còn Tạ Đông Quân cũng vì tâm tình không tốt nên không nghĩ phá hỏng sự trầm mặc này. Đây là thời điểm im lặng khó có được đối với chủ tớ hai người. Nói đúng ra, cả hai đều khó chịu vô cùng.
Thay xong áo ngủ, Bộc Dương Tuyên Cầu ngồi trên giường, nhịn không được bèn đánh vỡ trầm mặc. Y nhẹ nhàng bắt lấy tay Tạ Đông Quân khi hắn định rời đi, và hỏi:
– Hôm nay ngươi bị sao vậy? Cảm giác là lạ.
Tuy hôm nay bản thân y cũng cư xử lại nhưng Tạ Đông Quân lại cho y cảm giác không phải vì liên quan tới trời mưa mà vì nguyên nhân khác.
Tạ Đông Quân tuy dừng bước nhưng không có quay đầu lại. Hắn phải nói gì với Bộc Dương Tuyên Cầu đây?
Nói với Bộc Dương Tuyên Cầu, vì hắn là một cái trở ngại đối với y cho nên hắn phải rời đi? Lý do như vậy ngay cả Tạ Đông Quân cũng không thể chấp nhận thì hắn sao có thể khiến Bộc Dương Tuyên Cầu tin tưởng?
Tạ Đông Quân vẫn cúi đầu không nhìn Bộc Dương Tuyên Cầu, hai cánh môi mím chặt, nước mắt nhịn không được ngã nhào xuống.
– Sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-viet-bien-thanh-thai-giam/762341/chuong-9-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.