– Ưm … A …
Không biết tự lúc nào, không khí bên trong bắt đầu trở nên dâm mĩ. Bộc Dương Tuyên Cầu nằm trên người Tạ Đông Quân, khéo léo tránh đụng phải vết thương của hắn. Bàn tay đầy vết chai sần chui vào trong vạt áo Tạ Đông Quân, không nhẹ không nặng miết đầu vú hắn.
– Ưm … – Tạ Đông Quân cảm giác khó chịu, vặn vẹo thân mình. Song, Bộc Dương Tuyên Cầu đã ngăn cản thân thể hắn không được lộn xộn.
– Không thể lộn xộn, vết thương sẽ vỡ ra đó. – giọng Bộc Dương Tuyên Cầu mang theo ý cười trở nên trầm thấp. Y nói nhỏ bên tai Tạ Đông Quân khiến cả người hắn nổi da gà.
– Vậy ngươi … đừng đụng ta…
Liều mạng nhịn xuống tiếng rên rỉ sắp tràn ra khỏi miệng, hai mắt Tạ Đông Quân đã bị che phủ bởi một tầng hơi nước. Bộc Dương Tuyên Cầu cố tình khi nặng khi nhẹ đùa nghịch đầu vú hắn khiến cả người hắn không ngừng run rẩy.
– Không phải ngự y nói … A … Ta phải ở trên giường nghỉ ngơi … nghỉ ngơi trong vòng ba…
Câu nói của Tạ Đông Quân thoát ra ngập tràn kiều mị, giọng nói chưa từng biến âm khe khẽ rên rỉ càng làm Bộc Dương Tuyên Cầu tâm dương khó nhịn.
– Hiện tại không phải ngươi đang ở trên giường sao?
Bộc Dương Tuyên Cầu cười nói, thừa dịp lúc Tạ Đông Quân vô lực phản kháng liền mở y phục của hắn ra. Tạ Đông Quân cố gắng giãy dụa lại càng làm cho quần áo thuận lợi tụt xuống tận thắt lưng, để lộ ra một mảng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-viet-bien-thanh-thai-giam/254243/chuong-8-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.