Sau khi hồi cung, Bộc Dương Ngự Thiên thiết yến long trọng mời quan khách, và chiêu đãi binh lính. Đồng thời, còn hào sảng ban tiền thường, dù là binh lính có địa vị thấp nhất cũng được thưởng trăm lượng, còn các vị tướng sĩ cấp trên càng không cần phải nói.
Bộc Dương Ngự Thiên ngồi ở vị trí chủ thượng, thoạt nhìn tâm tình rất tốt.
Vừa rồi, khi Trần Trấn Uy báo cáo với hắn có khen ngợi vì sự tỉnh táo của Bộc Dương Tuyên Cầu mới có thể chiến thắng nhanh như vậy. Hắn còn nói với Bộc Dương Ngự Thiên rằng Bộc Dương Tuyên Cầu rất có tốt chất, một ngày kia nhất định sẽ làm nên đại sự.
Bộc Dương Ngự Thiên tỏ vẻ lòng vua mãn nguyện, tự hào, cũng vì thế mà vào thời điểm phong tước, ban tiền thưởng cũng đặc biệt hào phóng.
Có điều… Bộc Dương Ngự Thiên quét mắt khắp trong ngoài điện nhưng không thấy thân ảnh Bộc Dương Tuyên Cầu đâu.
Tuy Bộc Dương Tuyên Cầu thường không thích tham gia các buổi yến hội này nhưng Bộc Dương Ngự Thiên cũng ngầm hiểu. Song hắn lại nghe Trần Trấn Uy nói, Tạ Mãn từng vì cứu Bộc Dương Tuyên Cầu mà bị thương. Bộc Dương Tuyên Cầu bởi thế vẫn luôn bên cạnh chăm sóc hắn.
Tạ Mãn kia quả nhiên không giống với một thái giám bình thường. Bộc Dương Ngự Thiên ngầm nghĩ, trực giác của mình không có sai.
Từ lúc Bộc Dương Tuyên Cầu bắt đầu chuyên tâm học tập, Bộc Dương Ngự Thiên đã rất lâu không tới quan sát sinh hoạt của hắn. Xem ra phải tìm một thời gian thích hợp để quan tâm một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-viet-bien-thanh-thai-giam/254241/chuong-7-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.