Đến ngày hôm sau, nó bị người ta cột chặt vào một tấm ván gỗ, nửa người trên bị người đè cứng không thể động đậy. Mà Dương Tiểu cũng không có phản ứng gì.
– Ngươi có hối hận không?
Dương Tiểu yên lặng nhìn người chuẩn bị động đao với mình. Người này chính là người đã trả tiền cho cha nó ngày hôm qua, hắn nói hắn tên Tạ Cừu.
Tạ Cừu thấy Dương Tiểu không nói gì nên hỏi lại một lần nữa:
– Sau này ngươi không hối hận chứ?
– … Không hối hận!
Nếu hối hận thì nó nên hối hận thời khắc mình sinh ra trên đời. Nhịn không được, nó bật một tiếng cười khổ.
Tạ Cừu nhìn đứa nhỏ nằm im trên giường gỗ này.
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một người bị thiến mà còn cười được. Hơn nữa, đứa nhỏ này cười như là buông xuôi tất cả, vô cùng nhẹ nhàng.
Tạ Cừu nhớ ngày ấy, người cha sau khi bán con đã lĩnh tiền rồi vội vàng đi mất, ngay cả cái liếc mắt cuối cùng cũng không ban cho đứa nhỏ này. Rõ ràng là biết sau này, không bao giờ… không bao giờ được nhìn thấy đứa nhỏ này…
Nếu có thể sống sót thì cuộc sống của đứa nhỏ này nhất định sẽ thay đổi hoàn toàn.
– Vậy, chúng ta bắt đầu.
Dương Tiểu nhắm mắt lại, đem hết thảy mọi thứ gạt bỏ ra khỏi đầu óc khiến chính mình lâm vào một bóng tối hun hút.
___
Từ trong bóng đêm quay về với hiện thực, Tạ Đông Quân mở bừng mắt.
– Mơ…
Tuy nói là mơ nhưng trong lòng Tạ Đông Quân hiểu được, đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-viet-bien-thanh-thai-giam/254237/chuong-5-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.