– Điện hạ, hôm nay…
Trong khi dùng sáng, Tạ Đông Quân lại cố gắng nhắc khóe tới chuyện thái phó và trường học.
– Lại nói nữa, mỗi ngày đều nói ngươi không thấy phiền sao? Ta đã nói là không muốn đi rồi. – Bộc Dương Tuyên Cầu ngắt ngang lời Tạ Đông Quân, tay cầm đũa ra sức chọc chọc thức ăn trong chén.
Cái người này, mỗi lần muốn đối với hắn tốt lên chút là hắn lại nói những lời nó không muốn nghe chút nào.
Tạ Đông Quân nhìn Bộc Dương Tuyên Cầu trong ba giây rồi mới…
– Đau quá!
Nghe thấy tiếng hô thất thanh của Tạ Đông Quân, Bộc Dương Tuyên Cầu quay đầu lại nhìn, chỉ thấy hắn ôm gáy ngồi chồm hổm trên mặt đất, ngũ quan đều nhăn nhúm lại.
– Ngươi…
– Vết thương bởi vì bảo vệ điện hạ đột nhiên đau quá…
– …. – ngươi đúng là tên tiểu nhân đê tiện!
Bộc Dương Tuyên Cầu không nói gì, nhìn cái tên xấu xa đang ngồi chồm hổm trên mặt đất kia. Rõ ràng là hắn dùng vết thương trên người để uy hiếp nó.
Cố tình làm cho hắn bị thương không phải ai khác mà chính là Bộc Dương Tuyên Cầu nó. Nó nghĩ lại, lần trước vì chuyện đi học đã cãi lộn với Tạ Đông Quân một trận tơi bời, cuối cùng mọi chuyện trở nên tồi tệ nên lần này cũng không dám phản ứng kịch liệt.
Thêm nữa, thời điểm Tạ Đông Quân lấy vết thương ra uy hiếp nó không trước không sau mà cứ nhằm trúng lúc nói chuyện đi học văn chương!
– Hứ, cái thứ đê tiện…
Nghe ra sự lui bước trong giọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-viet-bien-thanh-thai-giam/254234/chuong-4-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.