Chương trước
Chương sau
Bộc Dương Ngự Thiên ngồi ở vị trí chủ thượng trong đại sảnh, đứng trước mặt hắn là một đứa trẻ dáng người nho nhỏ.
Tạ Đông Quân đoán rằng đứa nhóc kia chính là Bộc Dương Tuyên Cầu.
Vị Cầu điện hạ kia có một đôi mắt to tròn đen lấp lánh, cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận lúc này đang cong lên khiến khuôn mặt phúng phính càng thêm đáng yêu.
Bộc Dương Tuyên Cầu tuy nhìn như đang cúi đầu ngoan ngoãn nhưng rõ rang biểu cảm trên mặt đang nói rằng: trong lòng nó không phục!
–         Trẫm cho Tạ Mãn lại đây là muốn hắn cùng ngươi đọc sách, không phải để ngươi lấy hắn trút giận. – trên mặt Bộc Dương Ngự Thiên không chút ý cười, hiển nhiên là bất mãn với hành động của Bộc Dương Tuyên Cầu.
–         … Thần đệ không thích tên nô tài đó. – Bộc Dương Tuyên Cầu phản kháng, đồng thời hung hắng trừng liếc Tạ Đông Quân đang đứng tránh một bên.
–         Ngươi còn chưa nói với hắn câu nào, sao hắn lại chọc được ngươi chứ?
Khóe miệng Bộc Dương Tuyên Cầu giật giật, hình như là muốn tìm một lý do. Nhưng cuối cùng, tựa hồ vì tìm không ra nên miệng lại cong thêm cao.
–         Nếu Tạ Mãn không làm sai chuyện gì, ngươi không được tìm hắn gây phiền toái. Từ hôm nay trở đi, hắn chính là thị nhân của ngươi, ngươi an phận một chút cho trẫm.
Nghe thấy lời Bộc Dương Ngự Thiên nói, sự chán ghét của Bộc Dương Tuyên Cầu đối với Tạ Đông Quân càng thêm sâu sắc.
Đối với Bộc Dương Tuyên Cầu mà nói, Tạ Đông Quân chính là tên gian tế do Bộc Dương Ngự Thiên phái đến. Mục đích là muốn đem nhất cử nhất động của nó báo cho Bộc Dương Ngự Thiên biết rồi dùng chúng để khống chế nó.
Ngược lại, Tạ Đông Quân vẫn đang còn tránh bên cạnh lén nhìn thấy Bộc Dương Tuyên Cầu bị trách cứ thì tức giận vốn trước đó xông lên tận đầu đã tiêu thất hơn phân nửa.
Hừ, nếu đã bị mắng thì coi như xí xóa chuyện nó khiến đầu ta bị xưng thành cái bọc to này đi.
Dù sao trong mắt một người đã mười chín tuổi như Tạ Đông Quân thì Bộc Dương Tuyên Cầu mới bảy tuổi kia vẫn chỉ là một đứa trẻ. Thế nên Tạ Đông Quân liền dễ dàng tha thứ cho nó.
–         Nghe đủ rồi, còn chưa đi ra?
Tạ Đông Quân giật mình, sau khi xác định là Bộc Dương Ngự Thiên đang nói tới mình thì mới xấu hổ đi ra.
–         … Nô tài khấu kiến hoàng thượng.
Thấy trên trán Tạ Đông Quân sưng lên một cái bọc to đỏ ửng, khuôn mặt Bộc Dương Ngự Thiên rung lên vài cái, cuối cùng nhịn không được liền bật cười ha hả.
–         Cái trán của ngươi đúng là rất đồ sộ!
–         Cái này còn phải cảm tạ hoàng đệ bảo bối của người. Nếu thích thì người có thể bảo ngài ấy làm một cái trên đầu!
Bị Bộc Dương Ngự Thiên châm chọc, Tạ Đông Quân nhếch miệng, nhịn không được bèn trả đũa vài cầu. Nhưng nói xong thì hắn đã biết mình lại nói xằng bậy gây họa rồi.
Cả người Tạ Đông Quân cứng ngắc, lén lén nhìn phản ứng của Bộc Dương Ngự Thiên. May là Bộc Dương Ngự Thiên không có để trong bụng.
–         Cái này không cần. Hiện giờ trẫm còn có rất nhiều quốc sự phải xử lý. – nói rồi, Bộc Dương Ngự Thiên liền nhanh chóng rời khỏi Tĩnh Tâm điện.
Bộc Dương Ngự Thiên vừa đi khuất, chỉ còn lại Tạ Đông Quân và Bộc Dương Tuyên Cầu. Hai người đứng đó, mắt to trừng mắt nhỏ.
–         Ta cảnh cáo ngươi trước, ngươi không cần nghĩ cách biến ta thành người giống với hy vọng của hoàng huynh. Ta tuyệt đối sẽ không kế thừa ngôi vị hoàng đế!
–         Nô tài không hiểu điện hạ đang nói tới chuyện gì. Nô tài chỉ là tới hầu hạ điện hạ, đồng thời làm thư đồng bên cạnh điện hạ, chỉ thế mà thôi!
Cuối cùng thì Tạ Đông Quân cũng biết tại sao Bộc Dương Tuyên Cầu lại có địch ý với mình như vậy. Nó coi Tạ Đông Quân hắn là gián điệp do Bộc Dương Ngự Thiên phái tới.
–         Hừ, ai thèm tin tưởng lời nói vớ vẩn của ngươi!
Bộc Dương Tuyên Cầu trừng mắt nhìn hắn một cái rồi lập tức bỏ đi. Tạ Đông Quân cũng nhanh chân đuổi theo.
–         Ngươi đi theo ta làm chi! – phát hiện Tạ Đông Quân vẫn đi theo phía sau, Bộc Dương Tuyên Cầu lền quay đầu lại trừng mắt với hắn.
–         Nô tài là thị nhân của điện hạ, dĩ nhiên là phải theo điện hạ rồi. – Tạ Đông Quân nói rất hợp tình hợp lý, nhất thời Bộc Dương Tuyên Cầu không nghĩ ra được lời nào để bác bỏ.
–         Hừ! – Bộc Dương Tuyên Cầu vung tay, quay đầu tiếp tục đi về phía trước. Tạ Đông Quân lại tiếp tục đuổi theo.
Hai người một trước một sau đi vào trong viện. Bộc Dương Tuyên Cầu tùy tay kiếm một nhánh cây vung vẫy vài cái rồi quay lại nhìn về phía Tạ Đông Quân, trên mặt vẫn ngập tràn tức giận.
–         Hiện tại ta muốn luyện võ, ngươi đứng xa một chút cho ta! Bị thương thì ta mặc kệ!
–         Vâng!
Tạ Đông Quân lui lại mấy bước, đứng trên hành lang nhìn Bộc Dương Tuyên Cầu bắt đầu làm cái việc mà nó gọi là “luyện võ”.
Nói là “luyện võ” cho dễ nghe! Trong mắt Tạ Đông Quân thì nó giống như một đứa nhóc cầm cành cây vụt lung tung vào không khí thôi.
Còn chưa nói, cánh tay đang vung nhánh cây kia không hề có sức, ngay cả thân mình cũng lắc lắc lảo đảo. Một người mù mờ như Tạ Đông Quân nhìn vào cũng phát hiện ra được sơ hở chồng chất. Căn bản là Bộc Dương Tuyên Cầu không có cái gốc võ học.
Vào lúc Bộc Dương Tuyên Cầu dừng lại nghỉ ngơi, Tạ Đông Quân tiến lên, dùng khăn tay lau mồ hôi cho nó.
–         Điện hạ có bái sư hay không?
Nghe thấy câu hỏi của Tạ Đông Quân, Bộc Dương Tuyên Cầu lại trừng mắt nhìn hắn một cái rồi đoạt lấy chiếc khăn, lau lau xoa xoa một hồi rồi mới nhỏ giọng trả lời:
–         Hoàng huynh không cho ta mời.
–         Tại sao vậy?
–         Ngươi không thấy mình phiền phức lắm à! – Bộc Dương Tuyên Cầu cứ như bị giẫm phải chân đau, ném chiếc khăn vào mặt Tạ Đông Quân rồi xoay người cầm nhánh cây tiếp tục luyện tập.
Suýt bị nhánh cây đánh tới, Tạ Đông Quân vội lui về phía hành lang. Cái bọc vô tội trên trán còn chưa có xẹp xuống, hắn không muốn lại có thêm cái mới đâu.
–         Tiểu quỷ đáng ghét này tính tình đúng là ngỗ ngược… Nhưng cũng chỉ là một đứa nhóc mà thôi…
Vì sợ Bộc Dương Tuyên Cầu sẽ nghe được nên Tạ Đông Quân đành phải dùng thứ thanh âm cực nhỏ chỉ mình hắn nghe thấy để mắng nó.
Sau khi luyện võ xong, Tạ Đông Quân bưng tới một khay đồ ăn lót dạ cùng trà do Hồng Ngọc chuẩn bị sẵn vì sợ Bộc Dương Tuyên Cầu sẽ thấy đói và khát khi vận động nhiều.
Bộc Dương Tuyên Cầu ngồi xuống chiếc ghế trong chòi nghỉ mát, mắt lạnh nhìn cái khay đồ ăn lót dạ trước mặt.
–         Điện hạ không đói bụng sao? – thấy Bộc Dương Tuyên Cầu cả nửa ngày vẫn chưa có động tay, Tạ Đông Quân kỳ quái hỏi.
Nó không thấy đói bụng nhưng Tạ Đông Quân hắn lại đói muốn chết nha! Thứ hương thơm phát ra từ mâm đồ ăn kia khiến chiếc bụng tham ăn rỗng tuếch của hắn kêu gào, hận không thể một hơi đem toàn bộ đồ ăn kia nuốt vào sạch sẽ.
Bộc Dương Tuyên Cầu liếc mắt nhìn Tạ Đông Quân một cái rồi mắt hất cằm về phía đồ ăn.
Không có hiểu được ẩn ý của Bộc Dương Tuyên Cầu,vẻ mặt Tạ Đông Quân vẫn ngơ ngác đặt dấu chấm hỏi nhìn nó. Lúc này Bộc Dương Tuyên Cầu mới tức giận mở miệng:
–         Thử độc.
Nghe thấy lời Bộc Dương Tuyên Cầu nói, cơn tức trong Tạ Đông Quân liền dâng lên.
Lão tử chỉ là thị nhân của ngươi, chứ không phải làm kẻ chết thay cho ngươi nha!
Tạ Đông Quân vốn định hảo hảo giáo huấn nó một chút nhưng trong đầu đột nhiên lóe lên một tia sáng. Trên mặt hắn lập tức giãn ra tươi cười:
–         Nô tài tuân mệnh!
Tạ Đông Quân đi lên trước, đem toàn bộ đồ ăn mỗi thứ cắn một miếng. Bộc Dương Tuyên Cầu ngồi bên đôi mắt càng ngày mở càng lớn.
–         Tất cả đều không có độc, ngài có thể an tâm ăn, điện hạ! – buông khối đồ ăn cuối cùng xuống, Tạ Đông Quân lấy tay lau sạch vụn bánh bên mép rồi vỗ vỗ tay đứng sang bên.
Tuy chỉ cắn mỗi thứ một miếng như cũng đủ để Tạ Đông Quân ăn một bụng no thỏa mãn.
–         Tên nô tài ngu ngốc nhà ngươi! Lại dám cắn hết đồ ăn của ta, như vậy nói ta làm sao ăn hả!
Đối diện với sự tức giận của Bộc Dương Tuyên Cầu, Tạ Đông Quân làm mặt vô tội:
–         Nhưng là do điện hạ kêu nô tài thử độc mà!
–         Ta kêu ngươi thử độc, ngươi chỉ cần cắn một miếng không phải là được rồi sao!
–         Khó mà làm được nha! Ngài xem, điểm tâm có nhiều như vậy, nô tài đâu thể đoán được thứ nào bị người ta hạ độc. Vậy nên đương nhiên là thử mỗi thứ một miếng mới an toàn được!
Tạ Đông Quân lại nói lời đúng tình hợp lý, nhưng ý cười bên môi rõ rang đã tố cáo là hắn cố ý.
–         Ngươi!
–         Đừng nói nữa, điện hạ nhanh ăn đi! Nếu để lạnh sẽ không ngon nữa. – được hưởng lại còn khoe mẽ, Tạ Đông Quân giả bộ ân cần cầm miếng điểm tâm đưa tới trước miệng Bộc Dương Tuyên Cầu.
Bộc Dương Tuyên Cầu giận tới mức đứt khí, điểm tâm cũng ăn không vô nổi. Một người tôn quý như nó, có thể nào cho phép mình ăn nước miếng người khác? Hơn nữa, đó là nước miệng của một tên hạ nhân nha!
Vốn định giáo huấn Tạ Đông Quân một vố nhưng nghĩ lại lúc nãy mới bị Bộc Dương Ngự Thiên la rầy, cuối cùng Bộc Dương Tuyên Cầu đành nuốt cơn giận vào bụng, vung tay vùng vằng rời khỏi chòi nghỉ mát.
–         Điện hạ, ngài muốn đi đâu? Chầm chậm đợi nô tài với! – Tạ Đông Quân vất vả nhịn xuống tiếng cười sắp tràn ra ngoài, nhanh chóng đuổi kịp bước đi của Bộc Dương Tuyên Cầu.
–         Phiền muốn chết! Ngươi không được đi theo ta!
–         Vậy đâu có được. Nô tài nhất định phải đi theo điện hạ, tùy thời còn hầu hạ …
Giữa trưa nắng, giọng nói của hai người con trai vang vọng khắp Tĩnh Tâm điện, thật lâu không ngừng.
….
Mỗi buổi trưa, sau khi năn nỉ tên Bộc Dương Tuyên Cầu đã mệt mỏi mà vẫn ưa làm loạn kia lên giường ngủ trưa, Tạ Đông Quân nhàn nhã không có việc gì làm liền chạy vào tới vườn hoa trong Tĩnh Tâm điện đào đào xới xới. Hắn tính toán sẽ biến nơi này thành vườn hoa nhỏ bí mật thứ hai của mình.
Ngày đầu tiên vào Tĩnh Tâm điện, hắn phát hiện nơi này không hề nhỏ chút nào nhưng lại không có người hầu. Nghĩ lại thì cũng chỉ có hai người là hắn và Hồng Ngọc mà thôi.
Mỗi ngày sẽ có người tới quét dọn, nhưng cũng chỉ vẻn vẹn mỗi chuyện đó. May mắn là đồ dùng, hàng hóa đều do ngự thiện phòng phụ trách, bọn hắn hoàn toàn không lo lắng vấn đề bữa ăn.
Vốn tưởng lý do vì Bộc Dương Tuyên Cầu không được coi trọng nhưng Hồng Ngọc nói thực ra hoàng thượng sai tới rất nhiều người hầu. Chỉ là tất cả đều chịu không nổi tính tình Bộc Dương Tuyên Cầu và bị nó khi dễ, cuối cùng đều bị Bộc Dương Tuyên Cầu ép phải rời đi. Hồng Ngọc trước kia là tỳ nữ của Tĩnh quý phi nên mới có thể tiếp tục ở lại Tĩnh Tâm điện.
Xem ra, đúng là hắn đã nhận phải một nhiệm vụ gian khổ rồi…  Nhưng không hiểu sao, hắn không hề cảm thấy mấy thủ đoạn của Bộc Dương Tuyên Cầu đáng sợ, ngược lại chỉ coi nó là một đứa nhỏ tùy hứng mà thôi.
–         Ngươi lại ở đó chơi với hoa cỏ rồi!
Mãi tới khi Bộc Dương Ngự Thiên lên tiếng thì Tạ Đông Quân mới chú ý tới sự xuất hiện của hắn.
–         A, nô tài khấu kiến hoàng thượng!
–         Đứng lên đi.
Bộc Dương Ngự Thiên quan sát khắp nơi nhưng không nhìn thấy thân ảnh Bộc Dương Tuyên Cầu đâu.
–         Tuyên Cầu đâu?
–         Điện hạ đang ngủ trưa ạ. Hoàng thượng tìm điện hạ có chuyện gì sao?
Tuy Tạ Đông Quân hỏi thế nhưng hắn hoàn toàn không có ý định đi đánh thức Bộc Dương Tuyên Cầu, mà cứ trộm nhìn một nửa vườn hoa đã được xới đất, bộ dáng muốn nhanh nhanh được tiếp tục làm việc.
Mới đến không bao lâu mà cũng đã quy thuận hoàng đệ kia sao? Bộc Dương Ngự Thiên thầm nghĩ như vậy, thật sự không có đem hành động vô lễ của Tạ Đông Quân để bụng. Nhưng đúng là hắn đã hiểu nhầm rồi!
Tạ Đông Quân một lòng muốn tiếp tục hoàn thành công việc làm vườn ưa thích của mình, căn bản không nghĩ tới chuyện phải đi gọi Bộc Dương Tuyên Cầu ra đón tiếp lúc này.
–         Không có việc gì, trẫm chỉ đi qua nên lại đây nhìn chút thôi. Nếu nó đang ngủ trưa thì thôi. – nói xong, Bộc Dương Ngự Thiên xoay người muốn rời đi.
Lúc này Tạ Đông Quân như nghĩ tới chuyện gì đó, nhanh miệng gọi to Bộc Dương Ngự Thiên.
–         A, Hoàng thượng! Nô tài muốn thương lượng với người một chuyện.
–         Thương lượng? – Bộc Dương Ngự Thiên nhíu mày. Đột nhiên hắn thấy hứng thú với việc mà thái giám này muốn thương lượng cùng mình.
–         Nhưng mà…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.