Lâm Diệp cảm thấy mình sắp điên rồi.Cô tin chắc mình không phải là kẻ mù đường, con đường cô chỉ đi qua một lần cũng có thể nhớ một cách rõ ràng nhưng cô đi một lát rồi hiểu sao cũng vòng trở về cái nơi mà có đóa hoa hồng nhỏ kia.Ban đầu cô còn tưởng là bản thân nhớ nhầm đường nên đi sai, vì vậy cô đổi một phương hướng tiếp tục đi nhưng cho dù cô có đi như thế nào hay thậm chí là dùng la bàn thì cuối cùng vẫn là sẽ lượn quanh trở về chỗ cũ.Cô giống như đã lâm vào một vòng luẩn quẩn mãi không thể thoát ra được.Lâm Diệp thở hổn hển ngồi dưới đất.
Cô đã đi hơn ba tiếng đồng hồ rồi, vì thế hiện tại cô không còn chút khí lực nào để đi tiếp nữa.Cô lấy một bình nước đựng trong cái túi mang trên lưng ra, mở nắp bình ra uống ừng ực từng ngụm lớn đầy thô lỗ xuống đáy bụng.Sau khi uống nước xong Lâm Diệp chán nản dựa lên cái cây to ở sau lưng, ánh mắt vô thần nhìn chằm chằm vào khoảng rừng rậm phía trước.
Những cây cối này sinh trưởng cực kỳ rậm rạp, chỉ có một vài tia ánh sáng mặt trời có thể xuyên qua kẽ lá mà chiếu xuống.Cô có chút tuyệt vọng mà nghĩ, chẳng lẽ cô thật sự bị vây chết ở nơi này sao?Từ lúc cô còn rất nhỏ, cha mẹ cô bởi vì chuyện tình cảm tan vỡ mà đã ly hôn, sau đó bọn họ lần lượt lập gia đình mới, rồi mỗi người lại có một đứa con mới, từ đó đứa con gái dư thừa như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-ve-vien-co-chung-dien-ky/4388589/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.