Dọc đường đi, khóe miệng Trì Lâm chưa từng hạ xuống.
Tài xế ngồi phía trước, Trì Hướng Dương bị đẩy sang ghế phụ, còn Trì Lâm và Tạ Tri Ý ngồi ở hàng ghế sau.
Khung cảnh ngoài cửa xe lướt qua thật nhanh.
Trong xe, khoảng cách giữa mọi người vừa phải, nhiệt độ dễ chịu, khóe môi của Tạ Tri Ý cũng cong lên suốt chặng đường.
Nếu thuận lợi, hôm nay cô có thể rút được một lá kỹ năng mới.
"Sao hai người cũng đi chung vậy?" Cô hỏi.
Trì Lâm khoanh tay tựa vào ghế, thuận miệng bịa đại: "Lâu rồi không đi, vận động chút."
Trì Hướng Dương: "…?" Chú cảnh sát ơi, có người đang chém gió nè.
Cậu tương đối thành thật, quay đầu bám lấy lưng ghế hỏi: "Chị Ý, chị biết trượt tuyết không?"
Trì Lâm nghĩ thầm hỏi thừa tất nhiên là không biết rồi.
Từ sau khi Tạ Tri Ý quay về nhà họ Tạ, anh chưa nghe nói cô từng đi trượt tuyết lần nào.
Tạ Tri Ý biết mọi người đều nghĩ như vậy, thêm vào đó cô cũng không rõ trình độ trượt tuyết của Trì Lâm ra sao, nên cô chỉ khiêm tốn đáp: "Tôi học trên mạng."
Trì Hướng Dương nói: "Vậy thì tốt quá, em với anh trai—à không! Em cũng không biết trượt, đến lúc đó chúng ta giúp nhau nhé!"
Tạ Tri Ý cười tươi: "Không vấn đề gì."
Tạ Tri Ý mỉm cười: "Không thành vấn đề."
Trì Lâm chen vào cuộc trò chuyện, hơi kiêu ngạo ngẩng đầu lên: "Anh mang đồ trượt tuyết cho em rồi."
Tạ Tri Ý quay đầu nhìn anh.
Trì Lâm nhìn cô một cái rồi lạnh lùng quay mặt đi: "Cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-ve-truyen-nguoc-nu-chinh-ket-doi-cung-phan-dien/4702572/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.