Edit: Yann
Beta: Kim Hằng
----
Bầu trời mùa hè đang tối dần, hai người dây dưa một hồi thì trời cũng đã tối hẳn.
Không biết từ khi nào mà những ngọn đèn nhỏ màu trắng sữa đã tỏa sáng khắp vườn hoa hồng.
Trong phòng đèn còn chưa mở, những ánh đèn bên ngoài nhu hòa dừng ở trên mặt Tư Cẩn, khóe mắt thiếu niên còn phiếm hồng, vẻ mặt khẩn trương phá lệ làm người ta cảm thấy đau lòng.
Cố Nguyễn lúc mới tiến vào không thấy bật đèn, bây giờ bên ngoài đột nhiên xuất hiện ánh sáng thì tò mò muốn ra xem, nhưng cô vừa mới động, cánh tay Tư Cẩn đã siết chặt.
Cố Nguyễn vỗ vỗ cơ tay đang căng cứng của anh: "Anh đi cùng em ra ngoài xem có được không?"
Tư Cẩn tự nhiên đáp ứng, nắm tay Cố Nguyễn đi ra ngoài.
"Làm sao mà anh tìm được nơi này vậy?"
Tư Cẩn nói: "Nơi này là của ZERO, lần trước anh giúp bọn họ làm một nhiệm vụ, đây là thù lao của anh."
Cố Nguyễn có chút khó tin, tuy biết Tư Cẩn làm việc có chừng mực, nhưng chỗ này tuy ở vùng ngoại thành nhưng diện tích cũng không nhỏ, vẫn là lắm miệng hỏi một câu: "ZERO tốt như vậy sao, nhiệm vụ sẽ không có vấn đề gì chứ?"
Tư Cẩn cười: "Không có vấn đề gì đâu, anh giúp bọn họ làm việc, bọn họ trả anh thù lao, không ai nợ ai. Huống hồ tư liệu của anh đều được mã hóa, trừ dãy số mà anh đưa cho bọn họ thì họ không biết gì cả."
Cố Nguyễn gật đầu, nếu anh đã nói như vậy, cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-ve-thoi-nien-thieu-cua-ban-trai/1301361/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.