Edit: Kim Hằng
- ---
Cố Nguyễn đã gặp phải một cơn ác mộng, trong mơ cô dường như đã trở lại khi Tư Cẩn bị bệnh triền miên.
Cô cũng không được sống lại, Cố gia cũng không còn, bà nội Cố đã chết, Tư Cẩn nằm trên giường bệnh đến một lời cũng khó nói ra.
Cái chết đang cách anh rất gần, gần đến mức nhắm mắt là có thể chạm vào nó.
Trong mơ, cô nắm tay Tư Cẩn, lạnh lẽo không có độ ấm.
Giấc mơ lặp lại những cảnh tượng khiến người ta tuyệt vọng ấy...
Tư Cẩn đã nói xong những lời đó.
Anh đã chết.
Cô tự sát.
Chuyện sống lại này càng như một giấc mơ, cô giãy dụa, nhưng không thể tỉnh lại.
Cuối cùng, cô trong mộng đã chết.
Cố Nguyễn đột nhiên mở mắt ra, thở hổn hển, trên mặt và toàn thân đều là mồ hôi lạnh.
Cô bò dậy khỏi giường, không cần biết Tư Cẩn có thể bị quấy rầy hay không, cô muốn ôm anh, cô muốn cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của anh, hơn thế nữa, cô càng muốn chắc chắn rằng tất cả họ đều đang tồn tại.
Cô vội vàng đẩy cửa phòng Tư Cẩn ra, Tư Cẩn nghe được âm thanh thì quay người lại.
Anh kinh ngạc: "Nguyễn Nguyễn?"
Cố Nguyễn nhanh chóng bổ nhào vào lòng ngực của anh, hai tay gắt gao ôm chặt lấy eo anh, sợ hãi cùng hoảng sợ, nhỏ giọng khóc nức nở: "Bảo bảo, em gặp ác mộng."
Tư Cẩn nhẹ nhàng vỗ lưng cô an ủi: "Không sao, tất cả đều là mơ, tỉnh lại sẽ không sao nữa, có anh ở đây rồi."
Cố Nguyễn gần như tham
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-ve-thoi-nien-thieu-cua-ban-trai/1301354/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.