Edit: Kim Hằng - --- Khoảnh khắc Cố Nguyễn xuất hiện, đồng tử của Tư Cẩn đột nhiên co rút lại. Cô gái trên sân khấu không mặc chiếc váy bó khi đi ra ngoài vào buổi sáng, thay vào đó cô mặc một chiếc váy tua rua màu đỏ rực như ngọn lửa. Một mảnh nhỏ xương quai xanh trắng nõn lộ ra, đôi chân thon gọn. Mái tóc dài của cô được búi lại, đuôi tóc cũng được nhuộm màu đỏ tươi, điểm xuyến những sợi tơ lấp lánh. Khuôn mặt xinh đẹp của cô lần đầu tiên trang điểm đậm, đôi mắt nhướng lên và đôi môi đỏ mọng. Cô chắc chắn là sự hiện diện chói sáng nhất đêm nay. Điệu nhảy cô sẽ nhảy hôm nay là điệu nhảy do Thẩm Thanh Lan biên soạn ra ở kiếp trước. Tên gọi là – Niết Bàn. Tôi trở lại từ cõi Niết Bàn, mặc dù tôi đã trải qua đau khổ. Tôi cũng sẽ biến những vết sẹo và nỗi đau đó thành vương miện quyền năng của mình. Thẩm Thanh Lan ngồi sau băng ghế giám khảo nhìn cô gái trên sân khấu, thật ra ban đầu bà không đồng ý, bởi vì thứ bà muốn mang lại là ẩn ý, kiềm chế, nhẹ nhàng thanh thoát như tranh vẽ mực. Vì vậy, khiêu vũ cổ điển là phù hợp nhất với họ, họ có thể toát ra tình cảm từ điệu nhảy đó. Tuy nhiên, vừa rồi Cố Nguyễn đến phòng nghỉ tìm bà, nhảy cho bà xem điệu nhảy này, bà đã thay đổi quyết định. Cô gái này có vẻ ngoài mềm mại, nhưng trong lòng dường như có một sự xúc động mãnh liệt, một tình cảm đã đè nén rất lâu. Cố Nguyễn rất thích hợp với điệu nhảy Rumba. Cố Nguyễn nhìn Thẩm Thanh Lan, bà gật đầu với cô, Cố Nguyễn mỉm cười, nhắm mắt lại và mang đến cho khán phòng một bữa tiệc thị giác thịnh soạn. Cô gái trên sân khấu như ngọn lửa, bùng cháy nhiệt huyết và xả hết sức lực của bản thân. Cuối cùng, Cố Nguyễn tất nhiên là người đứng đầu, được Thẩm Thanh Lan dẫn đến gặp ban tổ chức. Tư Cẩn đợi cô ở góc cầu thang. Cố Nguyễn ôm bó hoa hồng, khuôn mặt trắng nõn càng trở nên quyến rũ. Thẩm Thanh Lan luôn khoan dung với Cố Nguyễn, giờ phút này thậm chí còn trêu chọc cô: "Thằng nhóc vừa nãy, là bạn trai sao?" Cố Nguyễn sửng sốt, từ khi nào mà cô giáo cũng hóng chuyện như thế này. Nhưng cô vẫn gật đầu, gương mặt đỏ hồng: "Phải ạ." "Ánh mắt khá tốt." Cố Nguyễn tiếp tục gật đầu, vừa rồi Tư Cẩn xuất hiện đã làm cho cô thực sự kinh ngạc, thiếu niên vốn dĩ đã giống như một vị thần còn ôm theo một bó hoa hồng đỏ rực. Khiến anh thêm vài phần hoa khí, khí chất nổi bật, quả thực rất đẹp. Cô tiếp tục suy nghĩ, má lại đỏ hơn một chút, sao lúc đó cô lại đánh đậm thế này. Thiếu niên xinh đẹp đi đến trước mặt cô, lưng thẳng hơi cúi xuống, đặt lên trán cô một nụ hôn nhẹ, mỉm cười trao cho cô bó hoa. "Chúc mừng em, công chúa của anh." Thoáng chốc cả hiện trường như sôi sục lên, mọi người ồn ào: "Hôn! Hôn! Hôn!" Tai Tư Cẩn đỏ bừng, hỏi cô: "Nguyễn Nguyễn, có thể chứ?" Cô thậm chí còn không trả lời, lúc đó cô kiễng chân lên hôn lên môi anh, dùng hành động để nói cho anh biết có được hay không. Thẩm Thanh Lan dù sao cũng là người từng trải, nhìn khuôn mặt ửng hồng của cô gái nhỏ, cũng biết cô đang nghĩ gì. Bà dặn dò cô: "Lát nữa chủ tịch có hỏi em cái gì, em hãy trả lời đúng sự thật, chú ý chút lễ nghi là được." Cố Nguyễn ngoan ngoãn gật đầu. Cô đi theo Thẩm Thanh Lan vào cửa, tầm mắt của mọi người đều tụ lại đây, cô không nhịn được mà cọ cọ phía sau Thẩm Thanh Lan. Một ông già râu xám gào lên: "Làm gì thế, nhìn gì mà nhìn, dọa cô gái nhỏ nhà người ta rồi." Một người phụ nữ lớn tuổi mặc bộ sườn xám trắng xanh trừng ông ta: "Người nhìn nhiều nhất chính là ông." Ông già: "......" Vẫn là do ông Pasber đứng dậy mời họ ngồi xuống và giới thiệu: "Hai vị này là giám khảo khách mời của cuộc thi, đây là ông Emponov và đây là bà Ninasha." Cố Nguyễn đứng dậy cùng Thẩm Thanh Lan chào hỏi. Ông lão bước tới, xoa xoa hai tay, cả khuôn mặt cười đến nhăn lại: "Cố Nguyễn à, cháu có hứng thú làm học trò của ta không? Ta đã nghiên cứu sâu về điệu nhảy Rumba...cháu đừng nhìn ta già rồi không thể nhảy nữa mà lầm, ta trước đây vô cùng nổi danh trong giới Rumba đấy." Cố Nguyễn ngẩn người, cô biết ông Emponov này là ai, ông ấy đã có rất nhiều thành tích trong lĩnh vực khiêu vũ này, nhưng cô thật sự không ngờ rằng ông ấy sẽ đưa ra yêu cầu này. Chưa kịp trả lời thì Thẩm Thanh Lan đã cười nói trước: "Ông Emponov đích thân đào người, nhưng học viên này của tôi thật sự gánh không nổi." "Cái này... cô Anna nói đùa rồi." Ông Emponov nói tiếp, "Chuyện này không phải nên để cho Cố Nguyễn tự quyết định sao?" Cố Nguyễn cúi người chào ông ấy: "Cháu biết sự xuất sắc của ngài Emponov, cháu rất cảm ơn sự khen ngợi của ngài dành cho cháu, chỉ là cháu không có ý định tiếp tục ở lại nơi này, cháu thành thật xin lỗi ạ." Một người có tiếng lớn như ông tự mình đào người, ông Embonov không nghĩ rằng Cố Nguyễn có thể từ chối, nhưng cô thật sự đã từ chối. Bà Ninasha vỗ vai ông Embonov: "Được rồi, Cố Nguyễn vốn dĩ đã có thầy rồi, ông đào góc tường nhà người ta như vậy thật không tự tế, đừng nói nữa." Embonov thực sự thưởng thức Cố Nguyễn, nếu không thì sẽ không làm chuyện khác người như vậy, đến lúc này ông vẫn cảm thấy không cam lòng: "Cháu có thể nói cho ta biết nguyên nhân được không?" Cố Nguyễn mỉm cười: "Bà Ninasha quả thật đã nói đúng một phần, một ngày làm thầy cả đời làm thầy. Cháu nếu đã làm học trò của cô Thẩm, đời này cũng sẽ chỉ là học trò của cô ấy. " Thẩm Thanh Lan quay đầu nhìn đứa nhỏ này, đôi mắt luôn không gợn sóng giờ lại xuất hiện một tia cảm động. Tính tình Cố Nguyễn bình đạm, bà thật sự không ngờ trong tình huống này cô lại có thể nói ra những lời như vậy. "Hơn nữa, hoàn cảnh gia đình của cháu không cho phép cháu đi trên con đường khiêu vũ này cả đời." Ba của cô chỉ có một người con gái là cô, sau này cô phải quản lý Cố thị, mặc dù Cố gia có rất nhiều thân thích, nhưng một nhà chú hai kia của cô tâm tư quả thật bất chính. Đời trước, chú hai hãm hại ba cô, cuối cùng có được công ty, công ty rơi vào tay ông ta không quá hai năm đã sụp đổ. Đó là tâm huyết cả đời của ba cô, cô nhất định phải giữ lấy. Emponov mím môi không nói nữa. "Còn một lí do nữa là." Cố Nguyễn nghĩ đến thiếu niên kia, khóe miệng nở nụ cười ôn nhu: "Cháu muốn ở bên người cháu yêu." "Bởi vì chuẩn bị cho cuộc thi này, cháu và anh ấy phải tách ra rất lâu, mặc dù cuối cùng cháu giành được quán quân, nhưng hãy tha thứ cho cháu nói thẳng, cháu cảm thấy vinh quang khi chiến thắng cuộc thi này không khiến cháu cảm thấy ý nghĩa khi ở bên anh ấy." "Có lẽ ngài sẽ nghĩ cháu không có ý chí chiến đấu, nhưng đối với cháu mà nói, tồn tại chính là một món quà của Thượng đế, tình yêu của cháu cũng là món quà lớn nhất mà Thượng đế đã ban tặng." "Thực sự rất đáng tiếc, ngài Emponov, cháu thực sự tôn kính ngài, hy vọng ngài có thể đến Trung Quốc để làm khách." * Hội trường đã trống từ lâu, những người thi đấu cùng đã trở về nước hoặc khách sạn của họ. Cho nên khi Cố Nguyễn ôm bó hoa hồng bước xuống cầu thang rất dễ dàng để nhìn thấy Tư Cẩn. Thiếu niên đang dựa vào tường chơi game trên di động. Nghe thấy âm thanh chiến thắng từ trò chơi, cô đặt bó hoa sang một bên, bước đến, đứng ở bậc thang trên rồi đưa tay ra che mắt anh. Cô cố tình áp thanh tuyến: "Đoán xem em là ai." Khoảnh khắc cô gái đến gần, Tư Cẩn đã ngửi thấy hương thơm ngọt ngào như mùi cam độc quyền của cô. Anh ngoan ngoãn để cô che mắt lại, cố ý không nói ra: "Không đoán ra, chắc là tiểu khả ái nhà ai đi nhầm chỗ." Cố Nguyễn bật cười, đây là đang nói lời âu yếm sao? "Không phải tiểu khả ái, em là một tên trộm hái hoa, chuyên cướp sắc đẹp." Tư Cẩn đứng ở bậc thang phía dưới, thấp hơn Cố Nguyễn một chút, anh ngẩng đầu, hai mắt nhắm nghiền, môi mỏng khẽ nhếch, một bộ dáng mặc cô hái hoa cướp sắc. Cố Nguyễn nghi ngờ anh gần đây có học qua các kĩ năng yêu đương, nếu không thì sao có thể tiến bộ nhanh thế này, gần đây cô có chút tiếp thu không được, quá bị động. Giọng thiếu niên có chút khàn khàn: "Sắc đẹp của anh đều giao cho em, được không?" K.O Cố Nguyễn tức khắc máu nóng sôi trào, ôm mặt anh hôn lên, nhưng về phương diện này có lẽ con gái vốn đã yếu thế hơn. Lâu như vậy, Cố Nguyễn thật ra không có kinh nghiệm gì, chỉ biết vụng về dùng môi thăm dò, thỉnh thoảng va vào răng khiến cô đau đớn. Vẫn là Tư Cẩn có tiết tấu, mới khiến nụ hôn này của hai người không bị đứt quãng. Qua một lúc lâu, chân của Cố Nguyễn có chút mềm nhũn tựa vào cánh tay Tư Cẩn, vẻ mặt mềm mại mà nghiêm túc: "Bảo bảo, em muốn báo cáo với anh một chuyện." Tư Cẩn vén tóc cô, ôn như mà xoa nhẹ cái trán của cô: "Chuyện gì?" "Hôm nay em cũng cực kì thích anh!" Đột nhiên được tỏ tình, Tư Cẩn lại đỏ mặt, hơi quay đầu đi chỗ khác không để cho cô nhìn thấy. "Anh cũng vậy." * Cố Nguyễn từ phòng tắm đi ra, trên người mặc một chiếc váy ngủ mềm mại, tóc vừa mới gội xong, vì lười sấy tóc nên cô chỉ dùng khăn lau lại. Tư Cẩn đang ngồi vào bàn gõ máy tính, đại khái là có việc gì đó. Cố Nguyễn từ phía sau ôm lấy cổ anh, đặt cằm lên vai anh: "Anh đang làm gì vậy?" Những giọt nước trên tóc nhỏ xuống, rất nhanh vai anh đã bị ướt một mảng nhỏ. Tư Cẩn đưa tay nhéo mặt cô: "Sao lại không sấy tóc?" "Lười động." Tư Cẩn bất đắc dĩ gõ trán cô một cái, sao lại càng ngày càng giống trẻ con thế. Rõ ràng ban đầu cô gái nhỏ của anh rất thành thục. Bây giờ anh cảm thấy mình như một người cha già, hàng ngày lo lắng cho cô ăn gì, uống gì và mặc đồ như thế nào. Giống như đang nuôi một đứa con gái. Nhưng... anh vẫn thích Cố Nguyễn như thế này, toàn tâm toàn ý mà ỷ lại vào anh, thật tốt. Anh đứng dậy, đi tới tủ trong phòng tắm lấy ra máy sấy tóc, cắm điện, cầm trong tay: "Lại đây." "Anh giúp em sấy sao?" "Nếu không thì sao? Em không phải lười sao?" Cố Nguyễn cười đắc ý, chạy đế ngồi xuống trước mặt anh, vòng tay qua ôm eo Tư Cẩn, chôn mặt trong lòng ngực anh. Cô rất thích Tư Cẩn sấy tóc cho cô, bàn tay anh to, ấm áp, còn đặc biệt kiên nhẫn, gió ấm cùng với động tác của anh, mỗi lần như thế cô đều ngủ thiếp đi. Không giống như cô, cô thích mở đến nóng nhất để làm khô nó nhanh hơn, nóng đến mức da đầu cô đau nhói. Cô gái trong lòng ngực dần dần yên tĩnh, Tư Cẩn tắt máy sấy tóc, vừa lúc nghe được tiếng cô nỉ non. "Bảo bảo, anh thật tốt."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]