Edit: Kim Hằng - -- Cố Nguyễn và những người khác theo Thẩm Thanh Lan xuống máy bay, vào khách sạn Silton bên cạnh Trung tâm khiêu vũ quốc tế. Lúc này đây có mười người trong đội khiêu vũ của nước họ, năm cô gái do Thẩm Thanh Lan dẫn dắt, năm người còn lại từ đội nam do một huấn luyện viên nam khác phụ trách. Đội nam luôn được huấn luyện riêng biệt với họ, nên nhóm của Cố Nguyễn và nhóm nam cũng không quen thuộc nhau, họ thậm chí còn chưa từng nói chuyện qua. Nhưng lần này họ bước ra để thi đấu cùng nhau, họ tự giới thiệu để làm quen với nhau trên xe buýt đến sân bay. "Nguyễn Nguyễn, từ nãy giờ Du Tĩnh vẫn luôn nhìn cậu đó." Nghê An kéo tay áo của Cố Nguyễn, nói về chàng trai cao gầy đằng kia. Cố Nguyễn nhìn theo ánh mắt của cô ấy, liền bắt gặp ánh mắt của Du Tĩnh. Thiếu niên nhìn lén bị phát hiện, hai má trắng nõn ửng hồng, hắn ta vội cúi đầu, vờ như không có chuyện gì xảy ra. Chỉ là cái ý tứ kia, ai mà không nhìn ra được. Cố Nguyễn cau mày, cô không ngờ mới đi có một đường mà lại xảy ra chuyện như vậy. Nhưng cô không quan tâm lắm, thay vào đó, ánh mắt cô rơi vào thiếu niên bên cạnh Du Tĩnh. Thiếu niên tầm mười ba mười bốn tuổi, nhưng rất cao, lại gầy, ngũ quan sâu thẳm tinh xảo, khuôn mặt cậu ta không có biểu cảm gì, mái tóc đen che trán, gương mặt và môi đều tái nhợt như không còn giọt máu. Giống như một chàng trai ốm yếu và xinh đẹp bước ra từ truyện tranh. Vấn đề là cậu ta trông rất giống Tư Cẩn. Đặc biệt là khí chất lạnh lùng tao nhã, quả thật giống đến tám phần. Thiếu niên tên là Đinh Tư Hòe, dù là nửa phần quan hệ với Tư gia cũng không có, nếu không Cố Nguyễn có thể nghĩ cậu ta và Tư Cẩn là anh em họ hoặc gì đó. Nhưng đối với Cố Nguyễn, Tư Cẩn là ánh trăng sáng trong lòng cô, là người cô đặt trên đầu quả tim, người này càng giống anh, trong lòng cô càng cảm thấy anh bị khinh nhờn. Phòng của nhóm Cố Nguyễn ở tầng 7, họ bước vào thang máy, Cố Nguyễn đứng trong góc, tay trái vẫn kéo lấy Nghê An. Du Tĩnh suy nghĩ một chút rồi nghiêng người đi tới, thân hình của nam sinh khiêu vũ cao lớn thon dài, đột nhiên đứng ở phía trước, làm hạ xuống một bóng người, Cố Nguyễn vô thức ngẩng đầu lên nhìn. "Nghê An, chúng ta thêm WeChat đi." Du Tĩnh nói chuyện với Nghê An trước, ngữ khí của hắn vô cùng tự nhiên, khiến người ta khó nghĩ đến việc từ chối. "Không được, bạn trai của tôi rất hẹp hòi, tôi mà thêm nam sinh khác thì anh ấy nhất định sẽ tức giận." Nhưng Nghê An vốn chính là người lãnh đạm, lời cự tuyệt không biết cô ấy đã nói qua bao nhiêu lần. Du Tĩnh cũng không ngờ rằng cô ấy sẽ từ chối, hắn có chút xấu hổ. Cố Nguyễn cũng nhìn ra, nhưng cô không nói gì. "Vậy thì Cố Nguyễn, thêm Wechat để chúng ta tiện nói chuyện." Du Tĩnh lại nở một nụ cười, nói ra mục đích thật sự của mình. Nhưng không ngờ rằng đến Cố Nguyễn cũng lắc đầu, nói một câu còn ngắn gọn hơn Nghê An: "Bạn trai của tôi cũng rất hẹp hòi, sẽ tức giận." "Cậu có bạn trai rồi à?" Giọng Du Tĩnh vừa ngạc nhiên vừa thất vọng. Cố Nguyễn không nghĩ tới cậu ta lại phản ứng lớn như vậy, các bạn cùng nhóm và Thẩm Thanh Lan đang đứng phía trước đều quay đầu lại. Thẩm Thanh Lan cau mày, giọng nói vẫn lạnh như băng: "Ồn ào cái gì? Ầm ĩ như thế giống cái dạng gì nữa chứ." Sắc mặt của Cố Nguyễn trở nên lạnh lùng, lễ phép xin lỗi: "Cô giáo, em xin lỗi." Ánh mắt của cô nhìn về phía Du Tĩnh mang theo chút phản cảm. Tuy rằng hiệp hội không quản nhiều lắm mối quan hệ của các học viên, dù sao cũng chỉ là đại diện quốc gia đi thi đấu, thi đấu xong liền có thể trở về cuộc sống của chính mình, bọn họ muốn yêu đương thì hiệp hội cũng không quản được. Nhưng sắp đến trận đấu ai cũng căng thẳng, lúc này lại dấy lên đủ thứ chuyện yêu đương, mọi người sẽ khó tránh khỏi việc không hài lòng. Hơn nữa việc đem chuyện riêng tư của mình nói với người khác, Cố Nguyễn không có cái thói quen này. Khi thang máy lên đến tầng bảy, một nhóm người đi ra ngoài, Thẩm Thanh Lan đưa thẻ phòng 702 cho họ: "Nghê An và Cố Nguyễn ở phòng này." Đồng thời đưa thẻ phòng 703 cho hai cô gái kia: "Hà Giai Lộc và Lâm Á Á ở phòng 703, còn Lâm Tĩnh Thần ở phòng 704 cùng cô." Huấn luyện viên nam bên kia cũng chia phòng xong. Mọi người vào phòng sắp xếp hành lý. Nghê An lấy giày khiêu vũ ra, kiểm tra cẩn thận, ngẩng đầu tò mò nhìn Cố Nguyễn: "Khi nào thì bạn trai cậu đến?" Tâm trạng của Cố Nguyễn vốn dĩ không được tốt, nghe thấy Nghê An nhắc đến Tư Cẩn, tâm trạng cũng vui vẻ trở lại: "Buổi chiều máy bay sẽ cất cánh, nên tối sẽ đến." Nghê An ôm lấy khuôn mặt của mình: "Thật hâm mộ cậu, gần đây A Ngôn phải thi đấu, đấu xong mới có thể đến tìm tớ." Cố Nguyễn cười trêu chọc: "Nhìn cậu bây giờ rất giống hòn vọng phu." Nghê An: "Thì sao chứ, cậu cũng đừng có nói tớ, kẻ tám lạng người nửa cân thôi, cậu có dám nói cậu không muốn bạn trai cậu mỗi ngày đều ở bên cạnh cậu không?" Cố Nguyễn không có phản bác, cái này tất nhiên là cô muốn, sau khi thi đấu trở về, cô hận không thể mỗi thời mỗi khắc đều dính trên người Tư Cẩn. Trong phòng cách đó không xa, Du Tĩnh vừa bị mất mặt, vẻ mặt lúc này của cậu ta vô cùng khinh thường, hoàn toàn khác với thiếu niên đỏ mặt tim run lúc nãy, vẻ mặt hắn u ám, đóng cửa tủ một cái sầm lại: "Ông đây coi trọng cô ta đó chính là vinh hạnh của cô ta, mẹ nó thế nhưng còn có bạn trai, đồ rẻ tiền..." "Bạn trai của cô ta chắc chắn cũng không phải thể loại tốt đẹp gì, nếu không làm sao có thể giấu không cho người khác biết..." Bạn cùng phòng của hắn là Đinh Tư Hòe đang ngồi trên chiếc giường trước cửa sổ, cúi đầu nhìn di động, không hề quan tâm đến Du Tĩnh. Độ ấm trong phòng rất thích hợp, thiếu niên mặc một chiếc áo len dệt kim mỏng, sống lưng hơi cong, quần áo bó sát vào người, càng cho thấy rõ cảm giác tuổi trẻ. "Có bạn trai thì thế nào, ông đây nhất định phải có được cô ta." Du Tĩnh uống một ngụm nước, kiên định nói. Thiếu niên nâng mắt lên, giọng nói có chút lạnh lùng: "Đừng động đến cô ấy." Du Tĩnh sửng sốt, hắn và Đinh Tư Hòe cùng nhau huấn luyện lâu như vậy, đối với thiếu niên trẻ tuổi này cậu ta cũng không hiểu nhiều, chỉ biết người thiếu niên này đến từ thành phố H, còn lại đều không rõ ràng. Thiếu niên luôn luôn trầm mặc, không bao giờ nói chuyện với người khác. Cho nên vừa rồi hắn mới không kiêng nể gì mà nói ra những lời đó, không ngờ rằng cậu lại nói ra những lời uy hiếp này. Hắn sợ cậu nói chuyện này cho Cố Nguyễn, hoặc có thể sẽ tố cáo với giáo viên, như vậy sẽ rất phiền phức, nên hắn chỉ có thể nhẫn nhịn tức giận mà ngậm miệng lại. Chỉ là trong lòng vẫn còn oán hận, tâm tư chưa từng biến mất. Vào buổi chiều, Thẩm Thanh Lan đến gặp ban tổ chức và dặn bọn cô không được chạy lung tung, hãy nghỉ ngơi thật tốt trong phòng, cố gắng quen với múi giờ và những thứ khác, để đỡ phải gặp rắc rối và ảnh hưởng đến trận đấu. Năm cô gái nép mình trong phòng của Cố Nguyễn, Lâm Á Á đề nghị năm người các cô có thể chơi Liên minh. Phương diện này Cố Nguyễn không hề có hứng thú, thậm chí đến game còn chưa tải, nhưng các cô ấy đang hứng thú dào dạt, cô không muốn làm họ mất hứng. Cô tải game xuống di động. Bởi vì còn phải chờ Cố Nguyễn tải game về, nên nhân lúc này Hà Giai Lộc muốn ăn cái gì đó, nhưng còn phải thi đấu, họ không dám ăn đồ ăn nhiều calo như gà rán và khoai tây chiên, họ chỉ gọi một ít trái cây ăn cho đỡ thèm. Nghê An không hổ danh là bạn gái của game thủ chuyên nghiệp, mỗi trận thi đấu của Thẩm Tư Ngôn, Nghê An đều xem, có thể xem tại hiện trường thi đấu thì xem ở đó, nếu không được thì xem phát sóng trực tiếp, những kỹ năng học được còn chất đống trong đầu cô ấy. Liên Minh tương tự như Vương Giả, vì vậy ngay cả khi mang theo người mới là Cố Nguyễn, bọn họ vẫn có thể quét sạch cả bản đồ. * Sân bay nước M. Thiếu niên đẩy chiếc vali đen đi về phía lối ra. Một bàn tay mảnh khảnh cầm điện thoại đặt ở bên tai, ống tay áo của anh hơi nhếch lên do chuyển động, để lộ xương cổ tay tinh xảo với một cái dây thun mỏng màu đen trên đó, làm cho làn da anh càng trắng hơn. "Nguyễn Nguyễn, anh đến rồi." Giọng thiếu niên trong trẻo và sạch sẽ, lộ rõ vẻ dịu dàng. "Thế nào rồi, mọi chuyện vẫn ổn chứ? Chúng em đang ở khách sạn Silton bên cạnh Trung tâm khiêu vũ quốc tế, có muốn em đến đón anh không?" Giọng cô gái truyền đến từ bên kia điện thoại, mang theo sự vui mừng. Đôi môi thiếu niên nở một nụ cười: "Rất ổn, không cần đâu, em phát định vị cho anh đi, anh tự đến là được." "Được, vậy em sẽ đặt phòng cho anh, anh phải chú ý an toàn nhé." "Anh biết rồi." Ngoại ngữ của Tư Cẩn rất tốt, có thể giao tiếp với người nước M mà không có rào cản nào, vì vậy cô hoàn toàn không phải lo lắng gì cả. Cô cúp điện thoại, nhắn cho anh vị trí khách sạn rồi vui vẻ đến quầy lễ tân đặt phòng cho Tư Cẩn. Ba cô gái ngoại trừ Nghê An nhìn nhau, Hà Giai Lộc ấp úng nói: "Cô ấy... không chơi nữa sao?" Nghê An đặt điện thoại xuống: "Tôi cũng không chơi nữa, mệt rồi." Cô không nói quá nhiều. Bạn trai người ta đến, còn có thể chơi game cùng chúng ta sao? Hà Giai Lộc & Lâm Tĩnh Thần & Lâm Á Á: "Ồ." Nhưng họ vẫn rất hài lòng, kỹ thuật của Nghê An quá đỉnh, cô ấy đã kéo bọn họ lên khá nhiều sao. Nghe Nghê An nói vậy, tất cả đều ngoan ngoãn trở về phòng của mình. Cố Nguyễn may mắn đặt được một phòng ở tầng 7. Ban đầu, phòng 701 đã có người ở, nhưng giữa trưa người đó đã trả phòng. Cô nhấn thang máy, tâm trạng vui vẻ gửi tin nhắn cho Tư Cẩn: 【Bảo bảo, em đã đặt phòng cho anh rồi, là phòng bên cạnh phòng em, có vui không? 】 Tư Cẩn đang ngồi trên xe taxi, vừa lúc anh đang cầm điện thoại di động, chỉ vài giây liền trả lời: 【Rất vui.】 Cố Nguyễn mỉm cười, sau đó nhấn bàn phím: 【 Anh đến đâu rồi?】 Tư Cẩn phát định vị cho cô: 【Anh sắp đến rồi.】 【Được, em chờ anh.】 Kèm theo ảnh chú mèo sữa nhỏ nhắn xinh xắn đang ngồi trước cửa nhà đợi chủ. Cố Nguyễn vừa vào thang máy, vừa mới ấn xuống tầng, cửa thang máy đã bị một tay giữ chặt, một thiếu niên gầy gò đi vào. Cố Nguyễn di chuyển vào trong góc, nhìn Đinh Tư Hòe đang xách bao nilon của siêu thị. Khuôn mặt luôn lạnh lùng của Đinh Tư Hòe nở một nụ cười nhẹ, lộ ra hai má lúm đồng tiền, gương mặt cậu ta hồng hồng, lấy một lọ sữa chua từ trong túi ra rồi đưa cho Cố Nguyễn: "Chị Cố, em mới vừa mua, là vị chocolate, uống rất ngon." Cố Nguyễn muốn từ chối, nhưng cậu ta vẫn tiếp tục duỗi tay đưa cô, khuôn mặt tương tự Tư Cẩn vài phần lúc này còn mang theo ý lấy lòng. Cô thật sự không thể nào nhẫn tâm mà từ chối được, nên đã nhận lấy rồi nói lời cảm ơn. Cậu chàng lập tức vui vẻ, hỏi: "Em vừa mới nghe được chị nói đã đặt thêm phòng, là bạn của chị tới sao?" Cố Nguyễn nghi hoặc nhìn cậu ta: "Đúng vậy." Lúc nãy ở trong xe không phải rất lạnh lùng sao? Sao lúc này lại tự dưng nhiệt tình vậy? Thấy Cố Nguyễn không muốn để ý đến mình, cậu có chút mất mác, rầu rĩ ồ một tiếng, tựa vào góc tường, không nói chuyện nữa. Cố Nguyễn ở trong phòng ngây người hai mươi phút thì tin nhắn của Tư Cẩn đến: 【Anh đang ở cửa.】 Cố Nguyễn xuống lầu, quả nhiên đứng trước cửa là một bóng dáng quen thuộc, cô chạy như bay đến bên cạnh Tư Cẩn. Tư Cẩn đứng ở góc tối, nét mặt xinh đẹp có chút mơ hồ, anh không hề tiến lên phía trước, chỉ buông vali ra, mỉm cười dang hai tay chờ cô gái lao tới. Thân thể mềm mại của thiếu nữ lao vào lòng anh, anh ôm chặt lấy vòng eo thon thả của Cố Nguyễn, ôm thật chặt trong lòng ngực, gương mặt anh vùi vào vai cô, hấp thu độ ấm của cô. Cố Nguyễn kiễng chân lên, cô vòng tay ôm lấy cổ anh, âu yếm cọ cọ một bên gáy của anh, nũng nịu nói: "Bảo bảo, em rất nhớ anh."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]