Tự Đức hơi ngẫm nghĩ mà tuyên bố.
- Nếu họ Trần đã khẳng khái mà quyên hiến cho quốc gia thì yêu cầu Đô Sát Viện in ra thành sách phát cho các tướng quân, sĩ quan. Mặc dù đây là yếu lược dành riêng cho tân quân nhưng các quân doanh theo cơ chế truyền thống vẫn có thể tham khảo. Hoang Diệu ái khanh, sách lược đã định hình thì năm ngàn tân Kinh quân khi nào có thể xuất chiến Nam Kỳ.
- Khởi bẩm thánh thượng, vi thần xin dùng thêm một tháng để huấn luyện hai vạn tân Kinh quân theo tân sách. Trong đó năm ngàn quân đã huấn luyện gần ba tháng sẽ là nòng cốt chiến đấu. Một vạn rưỡi là quan dự bị bổ xung, không có sân huấn luyện nào tốt hơn chiến trường cả. Chỉ mong triều đình bất kỳ lúc nào có được vũ khí mới xin chuyển cho tân quân tại Nam Kỳ. Thần xin lấy sách lược chiến tranh du kích, chiến tranh phá hoại, chiến tranh khủng bố để đánh tan ý trí kẻ địch. Chiến dịch này chỉ cần năm ngàn quân là đủ, khi có đủ vũ khí cho một vạn quân thì cũng là lúc vi thần tổn tiến công đạp nát quân thù.
Hoàng Diệu tuy tự tin nhưng không mù quáng, ông ta quyết đại chiến sau khi có đủ vũ khí. Đây cũng là một sách lược hết sức toàn vẹn và cẩn thận. Còn chuyện ông chơi bào luyện binh trong chiến trường, chơi đùa tính mạng binh sĩ thì tại đây cả mấy ai quan tâm. Họ coi đó là bình thường mà thôi. Chỉ có Diêu thiếu với tư tưởng hiện đại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-ve-thoi-nguyen-hon-quan-phiet/3130043/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.