Đang nằm vểnh râu mèo buồn chán không thôi thì thân binh sầm xập chạy vào báo cáo.
- Đại thiếu, đại thiếu… Triều đình có sứ giả truyền chỉ đến quân doanh rồi mà tìm ngài không thấy.
Quang Diêu thân đã làm đến võ tướng cấp ngũ phẩm nhưng hắn vẫn thích thân binh gọi mình là Diêu thiếu, hoặc Đại thiếu hơn. Hắn thấy gọi thư thế mới thật là soái, còn Lão gia thì hắn nhường cho Cán ca. Diêu thiếu còn chưa già đến mức đó.
- Ồ … chuyện tốt, chúng ta đi quân doanh thôi.
Diêu thiếu đoán được mớ thép luyện của mình sắp có thị trường rồi nên rất ưng ý mà lên ngựa lao nhanh ra quân doanh. Diêu thiếu thân là tướng quân nên không được rời doanh, nhưng tên này ở Vạn Ninh gần như là vua nhỏ nên nào có sợ ai. Hắn thích thì trốn ở nhà chơi mấy hôm cho đã. Chả nhẽ quan quân còn có người mật báo triều đình.
- Khụ khụ, công công đi đường vất vả, bản quan đi tuần bờ biển nên không biết thánh thượng ý chỉ đến, thật là áy náy quá. Bây đâu mang cho công công ít quà quê xem nào.
Diêu thiếu thể hiện đủ cái bản mặt của dân võ biền, an nói rất thô hào mà thẳng thắn. Hối lộ hoạn quan cũng chơi ngay mặt mà không thèm dấu diếm.
- Há há… tướng quân, khách khí quá… tướng quân là trọng khi quốc gia quân vụ trong người. Tạp gia thuộc kiểu vô công rảnh nghề, chờ tướng quân vài canh giờ không thành vấn đề.
Có tiền vào thì cái bản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-ve-thoi-nguyen-hon-quan-phiet/3130034/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.