Tự Đức ánh mắt xa xăm nhìn vào bầu trời đêm thông qua đại môn mà khẽ nói:
- Các ngươi nghĩ chuyện chùa Pháp Vân, Sơn Đông thi hội Trẫm không hay biết chút nào sao. Trẫm là biết rõ ngọn ngành, nhưng Trẫm muốn là lôi ra bài tay hắc ám sau lưng các ngươi mà không phải mấy con cờ bị chúng lợi dụng….
Câu nói của Tự Đức nhu xa xăm vọng về nhưng lại như sấm nổ bên tai ba người Tân Trị, Đoàn Hữu Trưng cùng Tôn Thất Cúc. Lúc này cả ba người mồ hôi lạnh đã chảy dọc sống lưng, họ không ngờ rằng minh đang nhảy nhót trên lưỡi đao mà đi giữa hai làn đạn. Cả ba đều không nghi ngờ câu chuyện của Tự Đức, vì lúc này ông có nói dối cũng chẳng có mấy ý nghĩa gì. Vì thế Tự Đức thực tế không cần rối trá vấn đề này.
- Cái tai và đôi mắt của Trẫm là Cơ Mật Viện hay nói đúng hơn là Ám Long võ vệ thuộc về Cơ Mật Viện điều phối, chuyện các ngươi làm Trẫm… đều biết. Hơn trăm người tụ tập chùa Pháp Vân, liên hệ 3000 dân phu xây lăng. Tất cả Trẫm đều thông… Trẫm không coi đó là mối lo bởi vì lực lượng đó quá nhỏ và không có tính uy hiếp. Trẫm muốn kéo dài để thu một mẻ lưới tóm hết những kẻ đầu cơ trục lợi kia. Bắt các ngươi phỏng có ích gì, đám người sau lưng các ngươi giảo hoạt vô cùng, chúng ra tay không vết tích, Trẫm có thể đoán ra một, hai nhưng không bằng không cớ thì sao có thể triệt hạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-ve-thoi-nguyen-hon-quan-phiet/3129979/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.