Lúc này đây mọi chuyện ở Tử Cấm Thành cũng đã ổn định lại phần nào. Đến lúc này thì Đoang Hữu Trưng mới dám đứng ra mà bẩm tấu:
- Thư Thái Thượng Hoàng, thưa hoàng thượng. Đoàn Hữu Ái, Tôn Thất Giác phó đô thống cùng hơn 7 ngàn binh sĩ gian khổ chiến đấu cả đêm kính mong Trần tướng quân giơ cao đánh khẽ tha cho bọn họ.
Quả thật lần này có thể thủ vững đến phú cuối cùng này thì công lao của gần vạn Kinh quân theo Đoàn Hữu Ái và ba ngàn Long võ quân rất là lớn. Nhưng đúng là lạnh lòng khi mà Cán ca vào đến kinh là nọc ra mà bắt bằng hết không chừa một ai.
- Trần ái khanh, cái việc này quả thật là khanh làm hơi quá, thôi mau thả họ ra… bọn họ đều là đại công thần cả.
Tự Đức thấy mình mà không ra mặt có lẽ là Trần Quang Cán sẽ không nhượng bộ đấy, nên ông ta đành phải đứng ra hòa giải. Tự Đức biết rõ ý của Quang Cán là quét hết thảy để Tự Đức yên ổn quy vị. Nhưng Tự Đức chỉ biết nhận tấm chân tình này mà thôi, lời vàng ông ta đã nói ra thì không rút lại được. Vả lại Tự Đức thấy làm ông chủ sau màn cũng có cái hay của nó nên chấp nhận thế cuộc này mà không muốn đảo loạn một lần nữa.
- Thần tuân chỉ….
Quang Cán cũng chẳng nói nhiều, cũng không giải thích. Hắn cũng không để ý ánh mắt phún hỏa của các vị sĩ quan cũng như binh sĩ Long võ quân hay đám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-ve-thoi-nguyen-hon-quan-phiet/3129962/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.