Tối muộn ngày 15 tháng 2. Diêu thiếu sau một ngày mệt bã người thì vẫn không được nghỉ ngơi mà phải vào trong hành cung tạm thời của Tự Đức để gặp mặt nói truyện. Diêu thiếu thất thểu lê cái thân mệt mỏi của mình trên con đường lát đá hoa cương. Lúc này xung quanh chỉ tòa là một màu vệ binh xâm nghiêm mà không có bóng dáng cung nữ mạt mẻ tươi trẻ gì cả. Khung cảnh thật quá là lạnh lẽo và đơn điệu, chẳng biết đến lúc nào thì ông Vua này mới kiếm thêm cung nữ đây. Diêu thiếu vừa đi vừa nghĩ.
Nghĩ rồi thì Diêu thiếu cũng khá đồng tình với tình thế của Tự Đức nói riêng và Hoàng gia nói chung. Lực lượng tai mắt của họ là Long ám vệ bị thẩm thấu quá mạnh đến độ không biết đâu là ngay đâu là gian, đến mức độ phải bỏ hết. Mà diêu thiếu có thể biết được sự thật tàn khốc của việc các mật vụ bị khai trừ khỏi tổ chức sẽ có kết cục gì. Mật vụ là những người nắm được nhiều nhât bí mật cá nhân các quan viên, các nhân vật quan trọng cũng như một số lượng không nhỏ các bí mật quốc gia. Chính vì vậy mật vụ bị khai trừ tất nhiên là chỉ có một nơi cho họ đến.
Diêu thiếu lắc đầu mà tiếc thương cho số phận những mật vụ có kinh nghiệm nhất định của hoàng gia, nói thật có rất nhiều cách có thể thanh lọc gần như triệt để bộ máy này nếu để Diêu thiếu làm. Nhưng hắn quyết không liên quan đến vấn đề mật vụ hoàng gia.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-ve-thoi-nguyen-hon-quan-phiet/3129947/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.