Nói thật bán đảo Ba Tư lúc này rất khó dây dưa vào, các tiểu Vương nơi này rất nhây mà không dễ nói chuyện như Ấn độ dân bản xứ. Nói chung xác định bước chân đến chỗ này thì chiến tranh liên miên là dễ sảy ra. Bên cạnh đó còn đế quốc Ottoman ngồi như cẩu nhìn mồi, rất không dễ chơi cho dù Ottoman đã và đang trong thời kì suy thoái. Nhưng Diêu thiếu là quyết tâm phải có bằng được vài giếng dầu nông ở nơi này. Dầu mỏ quá quan trọng trong hoạch định tương lai của Diêu thiếu.
Nói các tiểu Vương bán đảo Ba Tư khó chơi hay không, nói chung là khó, nhưng mà không thể không chơi nổi. Mấy ông anh Châu Âu chẳng nhìn ra được nơi toàn cát cà gió này có cái khỉ gì để thực dân nên không quá quyết tâm. Họ mà quyết tâm thì bán đảo cá tiểu Vương cũng bốc hơi. Chính vì thu nhập nơi này chỉ có ngọc trai cực khó khai thác với kiểu thủ công này nên không một công ty Đông Ấn nào chịu thực sự sống chết với nơi đây. Nhưng Diêu thì khác, hắn cần dầu, cần khí đốt, vì con mẹ nó lò thép Martin cần khí ga để đốt. Chỉ có lò Martin thì Diêu thiếu mới có thể đột phá hoàn toàn phương tây về chất lượng thép mà có được đòn bẩy thực sự đuổi theo họ. Tất nhiên lò Martin còn là dự án đang chờ các chuyên gia Krupp qua Đại Nam cùng xây dựng. Nhưng lý thuyết về cái lò này thì từ năm lớp 11 hắn vẫn nhớ rõ, phải nói là không khó hình dung.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-ve-thoi-nguyen-hon-quan-phiet/3129944/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.