Diêu thiếu à không giờ nay có thể gọi là “Tiểu Vương Gia” được rồi, giờ đây đang cầm trong tay tấm chiêu thư của Tự Đức. Hắn cười khổ không thôi, Tự Đức xem ra lúc bị các thông tin “này nọ” bủa vây làm nóng đầu mà làm ra những quyết định có thể nói là nhất thời hỗn tướng. Nhưng không thể không phủ nhận một điều vị cựu hoàng này khá anh minh. Cũng có thể Tự Đức có cao nhân phía sau chỉ đạo mà bổ cứu sai lầm. Cách bổ cứu sai lầm của Tự Đức cũng khá khác người, không ngờ lại phong một cái chức “Bắc Bình Vương” nhạy cảm đến không thể nhạy cảm hơn thế này. Chính vì cái chiêu độc này của Tự Đức khiến cho Diêu thiếu có muốn đánh Huế hay làm gì đó xem ra cũng khó đối diện cùng lương tâm. Người ta đã thẳng thắng “tâm ý” đến vậy mà Trần gia còn làm ra chuyện gà cùng một mẹ đá nhau thì quá khó coi rồi.
Nói về Tự Đức đúng là có “cao nhân” chỉ điểm bến mê thật. Nói là cao nhân thì quả thật không phải cho lắm, nhưng ít ra đây có lẽ là người cảnh tỉnh được Tự Đức. Người này không ai khác đó chính là Hoàng Diệu. Hoàng Diệu được gọi từ Nam ra Bắc để thay cho Tôn Thất Giác tiến hành cuộc chiến chống Pháp tại Thanh Hóa. Lúc này đây khi Hoàng Diệu vào tới kinh đô thì cũng là lúc mà tấu chương xinh phong Vương của Trần Quang Cán vào triều. Tự Đức bỗng nhiên lại có cảm giác như chính mình một tay thúc ép họ Trần tự lập.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-ve-thoi-nguyen-hon-quan-phiet/3129915/chuong-176.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.