Lúc này tại vùng biên giới giữa Bách Sách và Sùng Tả là một nhánh quân đội tầm hơn 5 ngàn người đang lén lút hành quân tiếp nhập địa phận Sùng Tả. Nói đến nhánh quân này thì có thể hình dung họ chính là quân Thái Nguyên chính gốc nếu chỉ nhìn sơ qua trang bị quân trang. Nói thật Thái Nguyên không nhất thiết phải cung cấp đến cả quân trang cho đám người Tráng kia. Nhưng thành ý của người Tráng là rất rõ ràng, nhất là sau khi Ngô Á Chung đến được Thái Nguyên thì độ trung thành của người Tráng đối với Thái Nguyên tăng theo cấp số nhân, ít ra là trong thời điểm hiện tại đang thể hiện ra là như vậy.
Tất nhiên chứng kiến sự hiện đại của quân đội Thái Nguyên thì đến nằm mơ cha con họ Ngô cũng muốn người Tráng có được một đội quân hùng mạnh như vậy để giải phóng dân tộc. Yêu cầu Thái Nguyên giúp đỡ Tráng tộc thành lập quân đội với vũ khí hiện đại ngang ngửa quân Thái Nguyên là chuyện không thể. Cái này là vấn đề cốt lõi mang tính chất nguyên tắc, họ Ngô có ngu cũng không dám vượt qua nguyên tắc trên.
Bảy ngàn thanh súng rác Vereinsgewehr viện trợ thẳng tay từ Thái Nguyên đã là quá ưu ái với tộc Tráng rồi, Ngô Á Chung không phải kẻ ngu mà không biết điều. Ngô Á Chung không yêu cầu về vũ khí, vì sau một thời gian ngắn học tập tại Thái Nguyên tên này đã ngộ ra một điều. Trước sau gì những vũ khí hiện đại của Thái Nguyên quân lúc này đang sử dụng cũng sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-ve-thoi-nguyen-hon-quan-phiet/3129881/chuong-210.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.