*Nếu thật sự là ba mẹ của Lan nhi tìm sợ rằng Lan nhi sẽ lại bỏ ta đi mất*. * cho dù như vậy ta cũng sẽ theo nàng đến cùng trời cuối đất*.
" ta không rõ tại sao ta lại lạc đến đây, ta chỉ biết lúc đó ta bị thương tỉnh dậy đã ở đây rồi" về phía bộ lạc của ta, ta cũng không rõ họ đã đi đâu nữa" Linh Lan lên tiếng trả lời câu hỏi của Vương Lạp sau đó lại cúi đầu trầm tư, khuân mặt nhỏ nhắn cùng đôi mắt đượm buồn. *Bộ lạc sao, ta còn có bộ lạc sao. Cha mẹ sẽ tìm ta sao, họ chỉ mong mình chết quách đi làm gì có chuyện tìm kiếm ta chứ* nàng cười tự giễu đưa mắt nhìn bầu trời. Khung cảnh trong lành ánh nắng xuyên qua từng kẽ lá, Linh Lan tự biết rằng cha mẹ cô sẽ chẳng bao giờ đi tìm mình cả.
Thấy cô nói như vậy Vương Lạp không biết nghĩ gì liền im lặng. Qua một đoạn đường Vương Lạp để Linh Lan xuống, đối với cô liền nói " nàng ở đây đợi ta một chút, ta đi xong liền quay lại, nàng đừng chạy lung tung". Nói xong liền quay người chạy về phía trước, Linh Lan nhìn bóng lưng dần dần biến mất, không tự chủ được trong lòng thầm nghĩ * lại sẽ rời bỏ mình sao*, * sẽ lại bị lừa dối lần nữa sao*
Đôi tay không tự chủ được nắm chặt đứng ở đó, nghĩ lại trước đây bà ngoại cũng rời bỏ cô mà đi. Bà nói bà ngủ một lúc sẽ lại dậy chơi với cháu, không nghĩ tới lần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-ve-the-thu-ta-co-he-thong-lac-09/2823872/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.