Chương trước
Chương sau
“Bầy thú triều này có vẻ đang kích động hoặc phát điên chuyện gì đo mới khiến chúng trở nên như vậy, có thể là khiến chúng trở lại bình thường thì không có, nếu muốn bình an vô sự chỉ có cách đó chính là giết chết bọn chúng. Bản thân bầy thú này không thể nào khống chế được cảm xúc hoặc có gì đó khiến chúng bị chi phối cảm xúc, cho dù ngươi không giết chết chúng thì chúng cũng sẽ giết chết ngươi. Ngươi giết chúng thì chúng cũng không có cảm xúc hay bất kỳ biểu cảm nào?” hệ thống lên tiếng nhắc nhở Linh Lan lúc này cả ba thú nhân cùng Linh Lan đang dốc toàn lực để chạy về phía trước. Tốc độ của Vương Lạp quả thật rất nhanh.

“Ngươi thật sự không có cách gì khiến chúng bình thường lại ư, nếu như giết hết ba người bọn hắn không thể nào chống đỡ được nhiều như vậy, ta cũng sẽ chết đó”. Linh Lan sốt ruột nhíu mày hỏi hệ thống. Tình huống rắc rối này cho dù có chiến đấu thì nhất định sẽ bị thương nghiêm trọng, không cẩn thận còn phải bỏ mạng lại đây, Linh Lan trong lòng khóc ròng, vừa mới xuyên không được mấy ngày, sao bản thân lại xui xẻo như vậy.

Hệ thống im lặng một hồi sau đó nói, cũng không phải không có cách đó chính là dùng cỏ An Thần, loại cỏ này phát ra mùi thơm giống như chất an thần khiến động vật không có sức chiến đấu hay phản kháng lại, sức lực dần dần suy yếu”.

“vậy ngươi còn không mau lấy ra” Linh Lan trực tiếp hét lên, hệ thống khinh bỉ nhìn nàng một cái sau đó lại nói “cô nghĩ với bản sự với điểm năng lượng của cô đủ để đổi lấy loài cỏ đó” Linh Lan mắt âm trầm có chút tức giận giật nhẹ khoé miệng “cái hệ thống tồi tàn này, mở miệng ra là lại sỉ nhục cô nghèo” “vậy không còn cách nào khác để đổi lấy cây cỏ đó được sao?” Linh Lan lại hỏi hệ thống.

“ngươi có thể dùng linh thạch thú để đổi” hệ thống lên tiếng nói . Linh Lan lại một lần nữa rơi vào bế tắc, “cái m*ẹ n* cái đồ hệ thống nhà ngươi thật biết tạo tiếng cười, giờ trên người ta làm gì có thứ đó, ngươi kêu ta đi đâu tìm rồi trao đổi với ngươi?” trực tiếp quát lớn về phía hệ thống.

Banh màng nhĩ, hệ thống nhìn vẻ mặt Linh Lan đang tức giận thì lại nhỏ tiếng nói, “ta cũng chỉ là đi làm công ngươi hét vào mặt ta thì có nghĩa khí gì chứ” “hoặc là ngươi có thể hỏi bọn hắn xem, nhỡ đâu sẽ có tinh thạch thú thì sao?” hệ thống lại bắt đầu mở miệng dẫn dắt.

Cái hệ thống này thật biết điều khiển khéo léo, nhưng thật sự không còn cách nào khác bây giờ phải làm sao, ước gì có thuốc mê ở đây ta, hoặc khói gây mê cũng được, bàn điều kiện trao đổi với cái thứ hệ thống này chỉ có thể lỗ chứ không thể nào lãi được”. Linh Lan cắn móng tay nhỏ suy tư về vấn đề.



“Lan nhi nàng đang suy nghĩ gì vậy, có chỗ nào khó chịu sao” Vương Lạp thấy Linh Lan im lặng thì lo lắng, ‘có phải Lan nhi hoảng sợ rồi không’. Lâm Y đang chạy cũng quay sang nhìn Linh Lan “ta không sao, chỉ là trong các huynh ai có tinh thạch thú không?” Linh Lan lên tiếng.

Nghe tiếng Linh Lan đáp cả vương Lạp và Lâm Y đều có chút trầm mặc, ‘rốt cuộc Linh Lan định làm gì mà lại hỏi tinh thạch thú vào lúc này’ hai người đều biết tinh thạch thú là thú vô cùng trên quý, chiến đấu với các con thú lớn mới có tinh thạch thú, càng là những con thú hùng mạnh thì giá trị của viên tinh thạch càng cao. Nhưng cũng vì vậy rất nhiều thú nhân đều bị những con thú đó giết chết, những con thú không có sức chiến đấu thì không có tinh thạch, nên để có tinh thạch giống đực phải hy sinh rất nhiều.

Lâm Y hỏi “nàng định làm gì mà dùng đến tinh thạch, cái đó có quan trọng với nàng lắm không?”. Đối với Linh Lan, Lâm Y đều chiều theo ý nàng, nhưng giờ phút này đang muốn xem nàng định làm việc nguy hiểm gì, đối với hắn tính mạng của Linh Lan là trên hết, nếu như Linh Lan có mệnh hệ gì hắn sẽ không sống nổi mất. Vương Lạp bên cạnh cũng im lặng từ nãy đến giờ, tuy hắn và Linh Lan chưa tiếp xúc với nhau bao lâu nhưng hắn cảm nhận được Linh Lan không phải người xấu, cũng không giống những giống cái khác. Hắn lo sẽ không bảo vệ được nàng, sẽ khiến nàng xảy ra nguy hiểm.

“các huynh đừng hỏi nhiều có thời gian ta sẽ giải thích, mau nói đi các huynh có ai cầm tinh thạch thú theo không?” Linh Lan hỏi, trong giọng nói có chút vội vã, nêu skhoong nhanh bầy thú này sẽ giẫm nát bọn họ, không cần suy nghĩ nhiều quả nhiên đằng sau không xa là đám thú đang nổi điên đuổi về phía đám người Vương Lạp, Linh Lan sắc mặt trắng bệch, chỉ nghe nói cũng thấy trên phim bầy thú triều nổi thì rất kinh khủng. Nhưng không ngờ ở ngoài đời thật sẽ mang sức công phá và số lượng đông đến như vậy.

“Ta mang nhưng trên người ta chỉ có ba viên nàng muốn thì ta sẽ đưa cho nàng” Vương Lạp biết Linh Lan đang cần đến tinh thạch thú dù không biết có nguy hiểm hay không nhưng hắn vẫn đưa cho nàng, chỉ cần thứu nàng muốn hắn đều sẽ cho. Linh Lan nghe vậy có chút vui mừng nhanh chóng hỏi hệ thống “ cỏ đó của ngươi có tác dụng với bao nhiêu con thú, à không có tác dụng diện rộng không và tác dụng của nó là bao lâu?”

“ngươi vậy mà nghi ngờ cỏ an thần của hệ thống là thứ không ra gì sao, đồ của hệ thống đều là thứ cao cấp, ngươi có thể an tâm, một cây cỏ an thần sẽ có tác dụng bao quanh hai trăm mét, có tác dụng trong vòng ba giờ đồng hồ, làm toàn bộ các con thú ngửi phải nó sẽ mất sức lực và không có sức chiến đấu” hệ thống lên tiếng giải đáp.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.