Vương Lạp như hiểu được nỗi lo của Linh Lan, gương mặt có chút mệt mỏi đáp "ta không sao, cảm ơn nàng". "Cũng may nhờ có nàng, chúng ta mới dễ dàng cắt đuôi được đám thú.
Lúc này Ngạn Minh mang Lâm Y tự tự hạ xuống Linh Lan nhìn vết thương của Lâm Y có chút run rẩy, nàng biết Lâm Y bị thương là vì bảo vệ mình, nhìn vết thương sau lưng Lâm Y không ngừng chảy máu, Linh Lan có chút tự trách bản thân. Ngạn Minh bên cạnh nhìn Linh Lan như vậy thì im lặng, hắn biết giống cái này chắc chắn cứu được Lâm Y, không phải hắn dễ dàng tin tưởng người khác nhưng mới vừa rồi, Linh Lan đã chứng minh cho hắn thấy giống cái này không phải là một giống cái bình thường.
Đối với Ngạn Minh, ông đều có một tư tưởng giống cái nào cũng mỏng manh lại yếu đuối, ích kỷ và không bao giờ coi giống đực vào mắt, nhưng khi ông tiếp xúc với Linh Lan trong hai ngày này, ông nhận ra một điều giống cái này có rất nhiều bí mật, tính cách lại tự lập không dựa dẫm nhiều vào giống đực, tuy không biết sau này như thế nào, nhưng ông chắc chắn một điều nhìn cách Linh Lan lo lắng cho Lâm Y và Vương Lạp đều là xuất phát từ đáy lòng, mắt giống cái này có sự trân thành mà ông chưa bao giờ nhìn thấy ở những giống cái khác.
“Có lẽ nếu nàng thật sự có thể ở lại bộ lạc, nàng nhất định sẽ giúp ích rất nhiều cho bộ lạc và mang bộ lạc trở về thời kỳ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-ve-the-thu-ta-co-he-thong-lac-09/2823841/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.