Sau khi nhớ lại nội dung chính của câu chuyện thì Khiết Anh không ngừng mắng người: “Hừ!! Tác giả là người gì không biết, viết Vĩnh Ninh thê thảm như vậy đúng là đồ vô lương tâm, đồ không có trái tim, đồ ác nhơn, đồ…đồ…đồ gì nữa nhỉ? Nói chung là đồ đáng ghét khó ưa!”
Mắng xả giận một hồi thì nàng lại bắt đầu rầu rĩ: “Giờ cả hai mới gặp vậy thì chỉ cần tạo cơ hội cho hai người ở bên nhau thường xuyên thì sẽ ổn, nhưng còn hoàng thượng và thái hậu thì sao đây? Nếu hai người này mà nổi giận thì e cuồng phong bão táp sẽ nuốt trọn Cao gia mất. Ta mang mạng cả Cao gia ra chơi như vậy có lớn quá không đây?”
Khiết An vốn định qua thăm xem nàng thế nào thì lại vô tình nghe được những lời này. Khiết An mở cửa bước vào nhỏ giọng gọi: “Tỷ tỷ!” Khiết Anh nghe gọi mình thì ngẩng lên nhìn, gương mặt vẫn còn nét ủ rũ chưa kịp điều chỉnh.
Khiết An nhẹ nhàng đi đến bên giường hỏi: “Tỷ sao vậy? Muội thấy tỷ có vẻ lo lắng.”
Khiết Anh ngồi dậy ngay ngắn và nói: “Ta đang nghĩ không biết làm sao có thể se mối nhân duyên này được đây!”
Khiết An chưa hiểu rõ hỏi lại: “Ý tỷ là sao?”
Khiết Anh đáp: “Vĩnh Ninh là công chúa cành vàng lá ngọc, Lâm tướng quân tuy chiến công không tệ nhưng cũng chỉ là một võ tướng không có gia thế hiển hách. Chưa kể còn thái hậu và hoàng thượng nữa, chúng ta không thể cứ gán ghép hai người thẳng thừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-ve-thay-nguyet-lao-se-duyen/2794036/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.