Túc Trân nắm tay Nghiêm Trung đi đến chỗ Khiết Anh, nàng thấy hai ông bà thì cười tươi hỏi: “Phụ thân, mẫu thân! Sao hai người lại ra đây ạ?”
Túc Trân nhìn nàng thật lâu rồi khẽ thở dài mà bước đến bàn trà ngồi xuống, Khiết Anh thấy vậy thì có chút không hiểu quay qua hỏi ông: “Phụ thân, mẫu thân sao vậy ạ?”
Nghiêm Trung đưa tay xoa nhẹ đầu nàng rồi nắm tay dắt nàng đến ghế ngồi xuống, ông quay sang nhìn nàng hỏi: “Anh nhi, sao con lại quen biết với thái tử Đông Nhạc vậy?”
Khiết Anh cười nói: “Dạ chỉ là cung điện mà thái tử nghỉ ngơi nằm bên cạnh tẩm cung của công chúa nên thái tử vô tình đến bắt chuyện rồi biết thôi ạ.”
Túc Trân nhìn nàng với ánh mắt lo lắng hỏi: “Có phải con đang giấu mẫu thân điều gì phải không?”
Khiết Anh có chút ngơ ngác: “Hơ! Con có giấu người gì đâu ạ!”
Túc Trân có chút mất bình tĩnh nói: “Anh nhi, con hãy nói thật cho ta biết, có phải con vì công chúa mà phải làm như vậy không?” Khiết Anh nghe bà nói vậy thì tưởng bà biết chuyện nàng muốn se duyên cho thái tử và Dương Tuyết nên thành thật gật đầu.
Bà thấy nàng gật đầu thừa nhận thì vội chồm lên nắm tay nàng mà nói: “Anh nhi, sao con có thể làm chuyện như vậy chứ? Đây đâu phải là chuyện đùa!”
Nghiêm Trung cũng tiếp lời: “Đúng đó con à, sao con có thể thiếu suy nghĩ như vậy chứ?”
Khiết Anh một bộ mặt ngáo ngơ hỏi: "Sao lại thiếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-ve-thay-nguyet-lao-se-duyen/2793950/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.