Chiều đến, sau khi dùng cơm xong thì cả nhà bốn người ra phía trước hậu viện uống trà, Khiết Anh cầm ly trà lên hớp một ngụm rồi quay sang Nghiêm Trung hỏi: “Phụ thân, con nghe nói hoàng cung có tổ chức cuộc thì võ trạng đúng không ạ?”
Nghiêm Trung gật đầu: “Đúng vậy, ta đang muốn giúp một số tướng quân ở doanh trại ghi danh để so tài đấy.”
Khiết An nghe vậy liền nói: “Con còn nghe nói nếu lần này Lâm tướng quân đạt danh hiệu võ trạng sẽ được ở bên công chúa đó phụ thân.”
Ông nheo mắt nhìn hai nữ nhi của mình: “Sao các con chuyện gì cũng biết hết vậy? Còn nhanh hơn ta nữa.”
Khiết Anh chống một tay lên bàn đỡ một bên má nói: “Vì con là nguyệt lão a! Không nắm tình hình sao có thể se duyên được ạ!” vừa nói nàng vừa cười cười nhìn ông.
Túc Trân nghe vậy thì quay qua nói với ông: “Hay là chàng hãy tập luyện thêm cho Lâm Mặc đi, nếu y là võ trạng thì cả Cao phủ chúng ta cũng coi như qua đại nạn đó!”
Nghiêm Trung bật cười: “Lâm Mặc vốn là võ tưỡng ưu tú nhất trong quân doanh, trên chiến trường cũng rất hiếu chiến. Nếu y là võ trạng thì quả thật như cá gặp nước.”
Khiết An nghe vậy thì lập tức nói: “Vậy người hãy giúp ngài ấy thành công đi ạ! Chúng con giúp ngài ấy tình duyên, người giúp về chức vị. Hoàn hảo.”
Nghiêm Trung hừ nhẹ: “Hai đứa giỏi nhỉ? Ai bảo hai đứa se duyên hả? Giờ còn lôi cả lão phu vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-ve-thay-nguyet-lao-se-duyen/2793931/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.