Trên đường về, Khiết An nhanh chóng ghé vào một cửa tiệm mua bộ y phục mới thay ra, vì bộ phục cũ đã bị máu cùng bụi bẩn bám vào. Khiết Anh bây giờ mới có dịp ngắm nhìn phố xá. Cảm giác cưỡi ngựa chậm rãi ngắm phong cảnh thật sự tuyệt vời đến khó tả.
Nhìn thấy xe bán mì phía trước, Khiết Anh quay lại nói với Khiết An: “An An, tỷ muốn ăn mì.”
Khiết An nhìn nàng gật đầu: “Dạ được.” Cả hai thúc ngựa đến quán mì rồi Khiết An đỡ nàng xuống, cả hai vào bàn ngồi gọi hai phần mì. Một lúc sau, hai tô mì với hương thơm và khói bay nghi ngút được mang ra, Khiết Anh thấy thì ánh mắt trở nên lấp lánh vội vàng kéo tô mì lại gần và ăn ngấu nghiến. Sợi mì mềm mại hòa quyện nước súp ngọt thanh đúng là mỹ vị a!!
Khiết An nhìn thấy khẽ bật cười: “Tỷ tỷ, ăn từ từ thôi. Có ai giành đâu chứ!”
Khiết Anh vừa ăn vừa nói: “Thật sự là rất ngon đó An An.” Khiết An mỉm cười cúi xuống ăn phần mì của mình. Ăn xong, Khiết An đứng lên trả tiền rồi cùng Khiết Anh lên ngựa hồi phủ. Cả con đường nàng luôn miệng đòi ăn kẹo
hồ lô, bánh nướng, hạt dẻ, màn thầu,…. Nhưng Khiết An vẫn mỉm cười mua hết tất cả vì cô biết tỷ tỷ mình chỉ cần có đồ ăn ngon là mọi sợ hãi hay buồn bực đều sẽ bị vứt vào một xó còn Khiết Anh thì lại vô cùng vui vẻ vì được muội muội nuông chiều tựa như nàng mới là tiểu muội vậy. (Nếu hai đứa không phải con ruột của ta thì ta còn tưởng hai đứa là bách đấy- t/g said)
Về đến phủ, Khiết An cho gia nhân cất ngựa rồi cả hai nắm tay nhau vào trong, Nghiêm Trung và Túc Trân ngồi trước đại sảnh vừa uống trà vừa trông ngóng hai nàng.
Khiết An và Khiết Anh thấy hai ông bà thì bước đến cúi đầu: “Phụ thân, mẫu thân!” Rồi ngồi xuống ghế để Tiểu Mai rót trà. Tiểu Đào vội chạy vào bếp lấy thêm bánh ra đặt lên bàn.
Nghiêm Trung nhìn cả hỏi lên tiếng hỏi: “Việc điều tra sao rồi?”
Khiết An mỉm người: “Dạ xong hết rồi ạ!”
Ông nhìn nhìn thấy có gì đó không đúng nên hỏi Khiết An: “Ta nhớ lúc sáng con mặc y phục khác mà. Sao giờ lại…”
Khiết An có chút giật mình không ngờ ông lại hỏi câu ấy, Khiết Anh thấy vậy nhanh chóng đáp: “Dạ vì khi nãy muội ấy đến Tôn gia vô tình bị hoa văn trên cánh cửa vướng rách một góc y phục nên con đưa muội ấy thay y phục mới
ạ.”
Ông im lặng gật đầu, cả hai thở phào hú hồn. Có bà ngồi đây nên có cho tiền cả hai cũng không dám nói bị sát thủ của Tôn gia tấn công đâu. Túc Trân bây giờ mới cất tiếng: “Anh nhi, chuyện của A Tuyết con định thế nào?”
Khiết Anh nhắc đến chuyện này lại thấy phiền não, đến giờ nàng vẫn chưa rảnh để tìm người xứng hợp với cô được. Thấy nàng im lặng, Túc Trân nói tiếp: “Ta nhận thấy A Tuyết dường như có nét buồn ẩn giấu, hỏi thì không nói nhưng ta vẫn đoán được là do vị thái tử kia. Chuyện này con giải quyết sao đây?”
Khiết Anh thật thà trả lời: “Là do con suy nghĩ không chu toàn, cứ nghĩ sẽ giúp công chúa thoát khỏi liên hôn còn chuyện Tuyết tỷ vì không nghĩ là thái tử lại có ý với tỷ ấy nên mới ra như vậy ạ.”
Túc Trân có chút khó tin nhìn nàng: “Anh nhi, chuyện này con nói một câu không ngờ thì cũng không giải quyết được đâu. Lúc trước ta thấy con có vẻ chắc chắn nên ta cũng không muốn làm con thất vọng nhưng dù sau chúng ta cũng nhân A Tuyết là biểu tỷ của con thì chúng ta phải có trách nhiệm với con bé. Con đâu thể vì công chúa mà mang hạnh phúc của A Tuyết ra đùa giỡn được chứ!”
Khiết Anh lắc đầu: “Con chưa hề có ý như vậy. Chỉ là lúc đó con không nhớ đế thân phận của thái tử, con chỉ nghĩ nếu hai người có ý thì tuyết tỷ cũng có nơi nương tựa nhưng con lại quên rằng y là thái tử và đến đây chỉ là dạo chơi. Đến khi con nhận ra thì tỷ ấy đã trót trao tình cho thái tử mất rồi.”
Túc Trân có chút tức giận nói: “Anh nhi, chuyện này con phải giải quyết nhanh cho mẫu thân. Mẫu thân không thể chịu nổi khi nhìn thấy A Tuyết bị con hại ra như thế được.”
Khiết Anh gật đầu đáp: “Dạ, con cũng đang có ý nhờ phụ thân giúp con chuyện này. Người là tướng quân quen biết rộng rãi với có cách nhìn người nên con muốn nhờ phụ thân tìm cho Tuyết tỷ tỷ một phu quân tốt ạ!”
Nghiêm Trung trầm tư gõ gõ tay lên bàn trà nói: “Nếu tìm cho A Tuyết vậy ta phải chọn kỹ một chút mới được. Anh nhi à, qua chuyện này con cũng nên rút kinh nghiệm. Mọi chuyện phải suy nghĩ kỹ rồi hãy làm để tránh mọi việc đi quá giới hạn của con. Đến lúc đó con có hối hận cũng không thể hóa mọi chuyện trở về quỹ đạo như cũ được đâu.”
Khiết Anh gương mặt hối lỗi cúi đầu: “Dạ nữ nhi biết sai ạ. Nữ nhi sẽ không để chuyện như vậy xảy ra nữa đâu ạ!” Ông và bà thấy nàng hối hận thì cũng thôi không nói nữa. Đúng lúc ấy có một binh sĩ vào bẩm báo: “Bẩm tướng
quân! Bên ngoài có người muốn vào gặp đại tiểu thư ạ!”
Khiết An nghe vậy liền hỏi: “Là nam hay nữ?” Lính gác cúi đầu đáp: “Dạ là nam nhân ạ!”
Khiết Anh tròn mắt: “Hả??? Ta quen biết với nam nhân nào đâu chứ?” Lính gác thưa: “Bẩm người đó nói là đến từ Đông Nhạc! Còn tự xưng là hoàng đế ạ!”
Cả bốn người trợn mắt hết cỡ đồng thanh: “Cái gì?????”
Cả bốn người nghe mà không tin được, mọi người có cùng một suy nghĩ là hoàng đế Đông Nhạc cớ gì lại gặp nàng làm gì? Nhưng có thắc mắc đi nữa cũng phải mời vào cho phải phép. Nghiêm Trung phất tay: “Mau mời vào đây.”
Lính gác nhận lệnh quay ra, Tiểu Đào và Tiểu Mai nhanh chóng pha một bình trà mới, còn Nghiêm Trung, Túc Trân, Khiết Anh và Khiết An vội vàng đứng lên nhanh chân ra đai sảnh đón vị khách quý bất đắc dĩ giá lâm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]