Trên đường về, Khiết An nhanh chóng ghé vào một cửa tiệm mua bộ y phục mới thay ra, vì bộ phục cũ đã bị máu cùng bụi bẩn bám vào. Khiết Anh bây giờ mới có dịp ngắm nhìn phố xá. Cảm giác cưỡi ngựa chậm rãi ngắm phong cảnh thật sự tuyệt vời đến khó tả.
Nhìn thấy xe bán mì phía trước, Khiết Anh quay lại nói với Khiết An: “An An, tỷ muốn ăn mì.”
Khiết An nhìn nàng gật đầu: “Dạ được.” Cả hai thúc ngựa đến quán mì rồi Khiết An đỡ nàng xuống, cả hai vào bàn ngồi gọi hai phần mì. Một lúc sau, hai tô mì với hương thơm và khói bay nghi ngút được mang ra, Khiết Anh thấy thì ánh mắt trở nên lấp lánh vội vàng kéo tô mì lại gần và ăn ngấu nghiến. Sợi mì mềm mại hòa quyện nước súp ngọt thanh đúng là mỹ vị a!!
Khiết An nhìn thấy khẽ bật cười: “Tỷ tỷ, ăn từ từ thôi. Có ai giành đâu chứ!”
Khiết Anh vừa ăn vừa nói: “Thật sự là rất ngon đó An An.” Khiết An mỉm cười cúi xuống ăn phần mì của mình. Ăn xong, Khiết An đứng lên trả tiền rồi cùng Khiết Anh lên ngựa hồi phủ. Cả con đường nàng luôn miệng đòi ăn kẹo
hồ lô, bánh nướng, hạt dẻ, màn thầu,…. Nhưng Khiết An vẫn mỉm cười mua hết tất cả vì cô biết tỷ tỷ mình chỉ cần có đồ ăn ngon là mọi sợ hãi hay buồn bực đều sẽ bị vứt vào một xó còn Khiết Anh thì lại vô cùng vui vẻ vì được muội muội nuông chiều tựa như nàng mới là tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-ve-thay-nguyet-lao-se-duyen/2793913/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.