Chương trước
Chương sau
Vì từ kinh thành đến Lâm An khá xa nên mọi người phải dừng chân ở quán trọ một đêm, đến chiều hôm sau mới đến cổng thành Lâm An. Xe ngựa từ cổng thành chạy thêm một đoạn thì dừng lại trước một khách điếm nhỏ.

Mọi người xuống xe nhìn xung quanh một lúc mới bước vào trong đặt phòng. Quán trọ này trông có chút nhỏ bé nhưng lại sạch sẽ và ấm áp vô cùng. Ông chủ là một thúc thúc tầm ngoài ba mươi, gương mặt hiền hậu nhưng trông có vẻ hơi khắc khổ. Khiết An đi đến nói với ông: “Chưởng quầy, tôi muốn thuê hai phòng lớn để ở lại vài hôm có không ạ?”

Ông lão nhìn mọi người có chút ái ngại mở miệng: “Các vị ở thì được nhưng quán trọ bọn ta giờ đây sắp phải phá sản rồi nên đầu bếp và phục vụ không có nên không thể phục vụ tắm rửa cũng như cơm nước cho các vị được.”

Khiết An quay sang nhìn mọi người: “Cái này….”

Tiểu Mai bước lên nói: “Dạ không sao, chúng tôi biết làm mọi thứ ạ!”

Tiểu Đào cũng cất tiếng hỏi: “Chẳng hay ông chủ có thể cho chúng tôi mượn bếp làm cơm không ạ?”

Ông vội gật đầu: “Dĩ nhiên là được nhưng trong đó chẳng còn gì cả nên mọi người muốn gì phải tự mình đi mua rồi.”

Khiết Anh lắc đầu: “Dạ không sao ạ! Chỉ cần có chỗ ở là chúng tôi mừng rồi ạ!”

Ông gật đầu cười: “Được, vậy để ta dẫn mọi người lên phòng. Theo chân ông lên nhận phòng thì quả thật phòng còn rất tốt, hơn nữa bày trí rất thoải mái cứ như ở nhà vậy. Mọi người nhanh chóng sắp xếp hành lý rồi quay xuống

hỏi chuyện. Tử Hàn cho Trình Ẩn và Châu Phong đi thăm dò xung quanh, Khiết Anh cho Tiểu Mại và Tiểu Đào đi chợ mua thức ăn còn hai ảnh vệ thì đi tìm cỏ cho ngựa ăn.

Sáu người ngồi xuống cùng ông chủ khách điếm nói chuyện. Sau khi giới thiệu sơ qua thì biết ông ấy tên là Hồng Kim và khách điếm này đã kinh doanh gần ba mươi năm rồi. Vĩnh Ninh cất tiếng hỏi: “Hồng thúc, vì sao thúc lại

muốn bán đi khách điếm này ạ?”

Hồng Kim có chút luyến tiếc nói: “Ta đâu muốn như vậy, đây vốn là cơ ngơi mà phụ thân ta để lại. Lúc trước khách điếm phát đạt nên lúc nào cũng đông khách, thế nhưng cách đây hai năm, vị huyện lệnh được triều đình cử đến

đây nhậm chức thì cuộc sống dân chúng sa sút hẳn đi. Hắn bắt mọi người nộp sưu thuế rất cao, ai không nộp sẽ quy vào tội chống đối triều đình mà bị giam giữ rồi bắt người nhà mang một số tiền lớn đến chuộc, ai không có thì bị đánh đến thừa chết thiếu sống mới được trả về nhưng vẫn bị làm khó dễ đủ thứ. Như khách điếm nhỏ này mà bắt ta phải nộp mỗi tháng mười lượng bạc. Ta đây lúc trước khi còn phát đạt mà một tháng chỉ thu được mười lượng mà giờ nộp hết thì cả nhà ta sống như thế nào? Thế là ta đành tăng giá và từ đó lượt khách càng ngày càng giảm. Thu nhập ngày càng giảm nhưng sưu thuế lại không giảm nên ta cố gắng cầm cự đến nay là đã ba tháng rồi. Tất cả những gì giá trị trong nhà ta đều phải bán hết để đóng thuế, giờ không thể kéo dài nữa nên đành rao bán mà thôi.” Ông vừa nói vừa đưa ánh mắt tiếc nuối nhìn lại từng ngõ ngách của khách điếm này lần nữa.

Vĩnh Ninh đập mạnh xuống bàn tức giận: “Đúng là tên tham quan!!”

Lâm Mặc ngồi bên cạnh nắm tay cô khẽ xoa nhẹ: “Ninh nhi, đừng tức giận ảnh hưởng sức khỏe đó!” Bốn người còn lại đồng loạt quay đi hướng khác, mắt không thấy tai không nghe sẽ không buồn nôn a! Ở đây còn rất nhiều

người nha, hai người có thể tém tém lại hay không vậy hả???



Khiết Anh quay sang nhìn ông hỏi tiếp: “Hồng thúc, tên đó áp bức dân chúng rành rành như vậy mà không ai có ý kiến sao ạ?”

Hồng Kim lắc đầu chán nản: “Lúc đầu có một số thương gia ỷ có chút quen biết với quan phủ nên có đâm đơn kiện, ai ngờ lại bị trị tội và bồi thường đến gần nửa gia sản nên từ đó không ai dám chống đối hắn nữa.”

Tử Hàn nghe vậy thì mày kiếm khẽ nhếch: “Hửmmm? Hắn vậy mà với quan phủ lại cùng một giuộc sao?”

Ông lắc đầu xua tay: “Không phải cùng mà là bị ép phải cùng phe với hắn.”

Tử Hạo khó hiểu nghiêng đầu sang hỏi: “Như vậy có nghĩa là sao?”

Ông cầm ly trà lên uống một hơi rồi nói tiếp: “Nghe đâu gia đình hắn quen biết với một vị quan trong triều nên khi đơn tố cáo đưa đến đã bị vị đó chặn lại và trả về kèm với lời đe dọa đến quan phủ sở tại là nếu còn chuyện

này xảy ra sẽ mất mũ ô sa nên vị ấy chỉ có thể cắn răng mà giúp đỡ tên đó tự tung tự tác ở đây.”

Khiết An càng nghe càng tức giận, nghiến răng nói: “Lý nào lại thế? Tên Tôn Hữu đó quả nhiên lợi hại. Ha! Nhưng giờ ta lại muốn xem tên Tôn Hà này làm sao ức hiếp tiếp được đây?” Cô vừa nói vừa nheo ánh mắt nhìn ra ngoài,

bên trong đôi mắt ngập nước ấy lại lóe lên một tia nguy hiểm đáng sợ.

Ông lại nói tiếp: “Không những vậy mà hắn còn bắt ép các tiếu nữ xinh đẹp từ mười lăm đến mười tám về phủ làm thú mua vui cho hắn, ai có mà không giao sẽ bị giam trong ngục hành hạ đến khi chịu giao ra người. Sau khi hắn

chơi chán sẽ trả về nhưng đến lúc đó thì tấm thân đã nhơ nhuốc, khắp người còn bị hành hạ bầm dập nên những ai được thả về đều dùng cách quyên sinh để giải thoát, nếu có sống thì e cũng sẽ bị ép đến điên loạn mất thôi. Ở đây không ít dân nữ bị cưỡng ép vào trong phủ của hắn rồi.”

Khiết An ánh mắt có chút lóe sáng như phát hiện ra điều gì lập tức lên tiếng: “Thảo nào từ nãy bên ngoài ta quan sát thì chỉ thấy các đại thẩm hoặc những cô nương gương mặt hơi tầm thường mà thôi.”

Ông gật đầu: “Ai có nữ nhi xinh xắn đều nhanh chóng tìm nơi xa mà gả hết rồi, nếu ở lại chỉ có một kết cục mà thôi! Như các tiểu cô nương đây nhất là ba vị lại vô cùng xinh đẹp nên cần phải chú ý!” Ông vừa nói vừa nhìn Tiểu Đào và Tiểu Mai xong rồi lại đến Vĩnh Ninh, Khiết Anh và Khiết An nhắc nhở.

Khiết Anh đảo mắt suy nghĩ một chút liền nói: “Hay là chúng ta dùng mỹ nhân kế nhỉ? Ta sẽ làm mồi để……”

“Không được”- Nàng chưa nói hết câu đã bị năm người kia đồng thanh hét lớn mà cắt ngang lời nàng.

Khiết Anh bị tiếng hét làm cho giật mình, đưa tay lên xoa xoa ngực nói: “Nếu hắn thích mỹ nhân thì chẳng phải làm vậy sẽ dễ vạch tội hắn hơn sao?”

Khiết An quay qua nói với giọng lo lắng: “Tỷ tỷ, muội sẽ không cho tỷ rơi vào nơi nguy hiểm như vậy đâu!”



Lâm Mặc nói: “Đúng đó, tiểu thư có nghĩ cũng đừng nghĩ tới chuyện đó chứ!”

Tử Hạo cũng nói: “Khiết Anh, cách cô nương rất hay nhưng người đi sẽ tuyệt không phải là tiểu thư!”

Tử Hàn lạnh giọng: “Bản thân không chút võ công mà còn muốn đem mạng mình vào nơi nguy hiểm? Rồi người khác còn phải phí sức để cứu cô? Suy nghĩ chu đáo quá nhỉ?” Nói xong hắn mới nhận ra là hắn chỉ muốn khuyên bảo nhưng cớ sao lời nói lại như mắng người ta là vô dụng như vậy, hắn thật muốn tát mình một cái vì lời nói vừa nói ra.

Vĩnh Ninh quay sáng liếc hắn nói: “Đệ không nói sẽ có người nói đệ câm sao?”

Tử Hạo cũng lên tiếng: “Đúng đó nhị ca, huynh nặng lời rồi đó!”

Khiết Anh nghe nói thì nổi đóa: “Tôi bắt ngài cứu tôi sao? Tôi mang mình vào nơi nguy hiểm đó thì sao? Tôi cũng chưa cần đến ngài phải rảnh rỗi để cứu tôi! Để ngài cứu thà tôi chết còn sướng hơn!”

Khiết An đưa ánh mắt sắc lẹm nhìn về phía hắn rồi nắm tay Khiết Anh nói: “Đúng vậy, tỷ ấy đã có tôi bảo vệ rồi, không cần phiền đến Hàn công tử cao quý phải phí sức cứu tỷ ấy đâu.” Tử Hàn tức đến đỏ mắt nhưng nghĩ lại thì là do hắn nặng lời nên cũng im lặng không lên tiếng.

Khiết An nói xong thì hai nha đầu cũng quay về, Tiểu Đào và Tiểu Mai về đến cửa khách điếm nghe những

lời đó mà trong bụng cũng tức phát ách nhưng vì thân phận nên đành cúi đầu nhịn xuống. Cả hai bước vào đến bên Khiết Anh, Tiểu Mai đưa cho Khiết Anh một xâu hồ lô đỏ thắm vừa mới mua được trên phố trông rất ngon. Khiết Anh vui mừng vội đứng lên nhận lấy và cười nói với Khiết An: “An An, ta vào trong phụ hai nha đầu, hôm nay ta sẽ đãi muội món ngon được không?”

Khiết An có chút ngạc nhiên vì cô biết rõ nàng chưa bao giờ vào bếp nhưng vì thấy nàng vui vẻ nên cũng mỉm cười gật đầu: “Dạ! Vừa nghe muội đã thấy đói rồi đây!”

Khiết Anh chạm nhẹ ngón tay mềm mại lên mũi Khiết An và nói: “Được, hôm nay tỷ sẽ cho muội thấy tay nghề của ta.” Nói rồi cô cười thật tươi vừa đi vừa ăn xâu kẹo hồ lô mà Tiểu Đào vừa đưa cho nàng.

Nụ cười hồn nhiên ấy khiến Tử Hàn có chút tham lam muốn chiếm giữ làm của riêng nhưng cũng chỉ là suy nghĩ thoáng qua mà thôi. Sau khi Khiết Anh rời đi thì mọi người cũng cúi chào Hồng Kim mà về phòng cùng nhau chờ Trình Ẩn và Châu Phong trở về bẩm báo và bàn đối sách.

Khiết Anh sau khi xuống bếp thì đứng nhìn các dụng cụ trong bếp một chút, vật dụng cũng không khác hiện đại là bao nhưng chỉ có nhóm củi thì thật sự nàng chưa làm qua. Suốt năm năm trời sau khi mẹ mất nàng phải tự nấu

ăn nên tay nghề cũng không đến nỗi tệ. Nói không tệ vậy thôi chứ nàng rất kén ăn nên món nàng tự nấu đối với nàng là không tệ nhưng đối với người khác thì chưa chắc đâu nha! Thế là Khiết Anh để Tiểu Mai và Tiểu Đào phụ sơ chế vật liệu và nhóm bếp còn nàng thì xắn tay áo lên nấu ăn. Mỗi khi tâm trạng không vui nàng đều cắm đầu vào nấu ăn hoặc tìm gi đó lắp đầy bụng để quên phiền muộn nên nấu ăn cũng khiến nàng quên đi lời nói cả tên Hàn mặt liệt kia.

Còn Trình Ẩn và Châu Phong khi trở về liền lên phòng bẩm báo và cùng mấy người kia bàn việc đến khi thức ăn được Khiết Anh và hai nha đầu mang lên mới cùng Tử Hàn và Tử Hạo về phòng dùng cơm tối.

 

 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.