Mọi người cưỡi ngựa ra khỏi rừng phong thì Khiết An quay lại tìm Khiết Anh nhưng lại không hề nhìn thấy bóng dáng của nàng, Khiết An hốt hoảng vội vàng la lớn: “Tỷ tỷ? Tỷ tỷ đâu rồi? Cả Tiểu Mai nữa!” Tiểu Đào nghe vậy
cũng vội quay lại nhưng lại chẳng thấy bóng dáng của bốn người kia đâu.
Tử Hạo cùng Châu Phong nghe vậy cùng nhau quay đầu lại nhìn phía sau, không thấy Tử Hàn đâu khiến Từ Hạo có chút lo lắng: “Sao lại như vậy chứ? Khi nãy còn ở phía sau mà.”
Tiểu Đào sợ hãi lắp bắp nói: “Có….có khi nào họ gặp….gặp phải….thổ phỉ không tiểu thư?”
Châu Phong cất tiếng trấn an Tiểu Đào: “Tuyệt sẽ không có vì chúng ta đi trước nên nếu có cũng là chúng ta gặp trước mới đúng.”
Khiết An trong lòng nỗi lên một cỗ lo lắng: “Hay là vết thương tỷ tỷ lại chuyển biến xấu? Chỉ vừa mới tỉnh đã phải đi xa như vậy lại còn cưỡi ngựa có khi nào nội thương bị ảnh hưởng hay không?”
Tử Hạo đặt một tay lên vai cô an ủi: “Sẽ không sao đâu, với lại có hoàng huynh nên sẽ không có chuyện gì đâu. Giờ chúng ta hãy nhanh chóng tìm quán trọ nghỉ chân sẵn tiện đợi họ luôn.” Tuy rất bất an nhưng giờ cũng chẳng
thể làm gì hơn, cả rừng phong rộng lớn như thể cũng không thể đi tìm nên Khiết An đành nhắm mắt gật đầu đồng ý với đề nghị của Tử Hạo mà thôi. Hai người nhanh chóng thúc ngựa về phía thôn trấn phía trước để tìm nơi nghi chân trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-ve-thay-nguyet-lao-se-duyen/2793884/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.