Qua hôm sau, khi A Tuyết trang điểm và thay xong y phục thì Túc Trân bước vào. Bà cầm lấy chiếc lược gỗ rồi đưa tay nâng mái tóc dài lên mỉm cười nói: “A Tuyết, con vào phủ ta cũng đã ba tháng rồi. Cao gia ta luôn xem con như con cháu trong nhà, hôm nay con xuất giá ta đến để chải tóc cho con đây!”
A Tuyết rung rung nước mắt nói: “Phu nhân, con phải đa tạ người và tương quân đã cưu mang con và gia gia ngày hôm ấy đến nay. Khiết Anh và Khiết An lại hạ mình nhận con làm biểu tỷ mà chăm sóc lo lắng cho con. Hai muội ấy đã tìm cho co một mối nhân duyện vạn người ao ước lại còn sắp xếp cho con một hôn lễ long trọng mà cả đời con không dám mơ. Con thật là có phúc khi khi được Cao gia thu nhận và chăm sóc con ạ!” Cô nói xong thì đứng lên hướng về bà quỳ xuống cúi đầu lạy một lạy tạ ơn cưu mang.
Túc Trân nhẹ nhàng đỡ cô đứng dậy và nói: “Được rồi, ngồi ngay lại ta chải tóc nào! Sắp đến giờ lành rồi đó.” Túc Trân đặt chiếc lược lên mái tóc nàng chải xuống, vừa chải bà vừa nói: “Một lược chải từ đầu đến cuối, hai lược bách niên giai lão, ba lược con cháu đầy nhà!”
Khiết Anh và Khiết An đứng bên cạnh khẽ cười, Khiết An nhìn A Tuyết nói: “Tuyết tỷ tỷ sắp thành hoàng hậu rồi, vậy là muội sắp không được vẽ tranh và luyện chữ với tỷ nữa rồi!”
Khiết Anh nắm tay A Tuyết đứng lên và nói: “Đến giờ rồi, chúng ta ra ngoài thôi nào!” Khiết Anh cùng Khiết An dìu A Tuyết bước ra ngoài còn Túc Trân, Tiểu Mai và Tiểu Đào cũng bước theo sau.
Theo giờ lành mà Thế Bảo chỉ định thì Khiết Anh nắm lấy tay A Tuyết dìu vào cửa chính đại sảnh, Thế bảo đã đứng sẵn ở đó đợi cô. Khiết Anh trao tay A Tuyết vào tay Thế Bảo rồi cả hai tiến đến cúi đầu bái đường.
Khiết Anh lui về một góc hô to: “Nhất bái thiên địa!” A Tuyết và Thế bảo quay về phía cửa chính cúi đầu lạy một lạy. Khiết Anh hô to lần nữa: “Nhị bái cao đường!” Cả hai quay người lại nhìn Dương Thanh và đế hậu Đông Nhạc mà cúi đầu bái lạy. Khiết Anh hô to: “Phu thê giao bái!” Cả hai xoay người lại đối diện nhau, vì A Tuyết không trùm khăn nên gương mặt được trang điểm tỉ mỉ cùng với làn da trắng ngần khiến Thế Bảo có chút ngẩn ngơ, Thế Bảo mỉm cười nhìn cô khiết cô e thẹn cúi mặt. Cả hai cúi đầu lạy thêm lần nữa thì Khiết Anh mỉm cười cất tiếng: “Lễ thành, mời tân làn và tân nương thắp nến lên bàn thờ từ đường và tiến hành rước dâu vầ Đông Nhạc!”
Thế Bảo và A Tuyết được Tiểu Mai và Tiểu Đào dâng nến long phụng kính dâng lên bàn thờ gia tộc. Trên đó được khắc thêm bài vị của phụ mẫu A Tuyết để họ có thể nhận được lễ bái của nghĩa tế cao quý này. Sau khi bái gia
tiên xong thì Khiết Anh và Khiết An dìu A Tuyết lên xe ngựa cùng Thế Bảo lên đường sang Đông Nhạc Quốc. Còn Khiết Anh, Khiết An, Tử Hàn, Tử Hạo cùng Vĩnh Ninh và Lâm Mặc và Dương Thanh ngồi xe ngựa hoàng cung theo sau.
Vì thời gian tham dự hôn lễ của A Tuyết phải mất khoảng bảy ngày nên Tiểu Mai và Tiểu Đào được nàng gia nhiệm vụ ở nhà chăm sóc Nghiêm Trung và Túc Trân trong những ngày nàng vắng mặt còn Trình Ẩn và Châu phong dược
gia nhiệm vụ điều tra nhóm sát thủ lúc trước nên Tử Hạo và Tử Hàn cũng chỉ đi một mình mà thôi. Đoàn xe ngựa rước dâu bắt đầu lăn bánh và dần dần mất hút sau màn bụi đường mờ nhạt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]