Năm 2055, trong một viện điều dưỡng tại Bắc Kinh, Lục Hiểu Miêu ngồi trên xe lăn được Trọng Sênh đẩy vào hoa viên một bên phơi nắng, một bên nghe tiểu cô nương líu ríu nói về quyển tiểu thuyết cô vừa đọc.
"... Lục nãi nãi, ngài nói nếu có thể trở lại thập niên 90, ngài sẽ làm cái gì a?"
"Thập niên 90 a..." Lục Hiểu Miêu đáy mắt hiện lên một tia hoài niệm.
"Đúng vậy, nếu ngài trở lại thời điểm ấy ngài sẽ làm cái gì a?" Trọng Sênh lại hỏi một lần nữa.
Lục Hiểu Miêu thanh âm có chút mơ hồ, "Cái này, cái này ta cũng không biết, bất quá..."
Trọng Sênh có chút nghe không rõ hướng Lục Hiểu Miêu nhìn lại, "Lục nãi nãi, ngươi vừa rồi nói cái gì?"
"Nga, không có gì." Nói xong, Lục Hiểu Miêu đột nhiên nghĩ đến điểm gì đó liền nhìn về phía Trọng Sênh, "Đúng rồi, tiểu Sênh, ta nhớ rõ mấy ngày hôm trước con nói sẽ đăng một cuốn tiểu thuyết lên Lục Giang, thế nào rồi? Có tiếng tăm gì không?"
"Ngài nói cái này a." Trọng Sênh có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu, "Con cũng chỉ mới đăng thôi, còn chưa có nhiều người xem lắm đâu."
Lục Hiểu Miêu kéo bàn tay nhỏ bé của Trọng Sênh, nhẹ nhàng vỗ về, "Không có việc gì a, chậm rãi viết, rồi sẽ tốt hơn mà."
"Ân", Trọng Sênh gật gật đầu, tóc hai bên thái dương bị gió hất tung lên, bên tai vang lên tiếng sột soạt.
Trọng Sênh vừa nhấc đầu, đã thấy cây cỏ trong hoa viên đang ở trong gió không ngừng lay động, vừa thấy vậy, nàng liền vội vàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-ve-thap-nien-90-lam-lai-cuoc-doi/1032622/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.