Chương trước
Chương sau
“Ngày nào cũng chỉ biết cãi nhau, trẻ con không hiểu chuyện thì dạy bảo lại là được rồi, đây làm rối loạn cả nhà lên, thật không ra thể thống gì!”

“Mau ăn cơm đi!” Nói xong câu này, Mộc Khai Kim liền cầm bắt đầu ăn cơm.

Mộc Khai Kim rõ ràng là tức giận nên mọi người cũng không dám tiếp tục ầm ĩ nữa.

Chỉ có Dương Thục Phương có chút do dự, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể chịu ấm ức mà không dám nói thêm gì nữa.

Nhưng nhìn thấy dáng vẻ phẫn uất cầm bát cơm của Dương Thục Phương thì mọi người đều biết trong lòng bà vẫn không vui.

Nhưng Dương Thục Phương không tiếp tục ầm ĩ nữa, những người khác cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Hơn nữa trên bàn có thứ thu hút như vậy nên mọi người đều do dự một chút rồi cầm đũa lên.

Một trận cãi vã như vậy thế mà lại tan biến thành hư vô.

Điều đó khiến Mộc Dương có chút sửng sốt.

Nghĩ lại Mộc Dương đột nhiên cảm thấy có chút khâm phục Mộc Khai Kim.

Trong lòng Mộc Khai Kim có lẽ đã phải rất khó chịu.

Dù vậy khi Dương Thục Phương làm ầm ĩ nhà cửa lên, ông đã không ngăn cản.

Nhưng có thể là Mộc Khai Kim sau đó cảm thấy có chút quá đáng rồi nên mới lên tiếng.



Nói vài câu liền khiến Dương Thục Phương im lặng không nói gì được nữa.

Sau đó còn khen ngợi Mộc Trung Quốc, khen như vậy khiến Mộc Trung Quốc vừa cảm thấy thoải mái vừa cảm thấy có chút xấu hổ, chuyện sau này Mộc Trung Quốc nhất định sẽ tự mình xử lý tốt.

Căn bản sẽ không khiến Mộc Khai Kim phải lo lắng nữa.

Hơn nữa lúc này Mộc Trung Quốc mở miệng nói một chút thì sẽ thể hiện được đẩy đủ uy nghiêm của mình với tư cách là người làm chủ gia đình.

Từng bước trấn áp mọi người, một lần nữa xác định vị trí của bản thân.

Thực sự có chút cao tay. Mộc Dương đột nhiên phát hiện ra rằng không nên coi thường sự thông minh của ông mình.

Bản thân Mộc Dương cô thực sự đã đánh giá thấp người ông nông dân không biết đọc chữ này.

Mộc Dương còn đang choáng váng thì những đôi đũa trên bàn đã rung lên vì bát phá lấu.

Cái tật thèm ăn của Mộc Hồng Chiêu hận không thể gạt cả bát phá lấu vào trong bát của mình.

Mộc Hoan cũng không ngồi yên nữa.

Trần Xuân Hoa cũng thế.

Ngược lại Trương Hiểu Dung và Mộc Trung Quốc lại hoàn toàn không thể gắp được đến bát phá lấu.



Trương Hiểu Dung còn chẳng dám ngẩng đầu lên chứ huống hồ là gắp thức ăn.

Mộc Trung Quốc không nói gì mà chỉ vùi đầu vào ăn.

Dương Thục Phương không thể chịu được nữa liền lên tiếng mắng chửi: “Chúng mày là ma đói đầu thai à? Mà chỉ biết gắp về phần mình như vậy.”

Dương Thục Phương cứ mắng chửi nhưng vẫn tự mình gắp một gắp một miếng lòng lớn cho Mộc Hồng Chiêu.

Sau đó lại gắp một gắp lớn vào bát Mộc Khai Kim.

Rồi tự gắp cho mình một miếng.

Tiếp theo là gắp cho Mộc Trung Hoa.

Cuối cùng do dự một chút rồi cũng gắp cho Mộc Trung Quốc một miếng.

Nhưng rõ ràng là không bằng phần gắp cho mấy người trước đó.

Sau khi làm xong một loạt động tác này, Dương Thục Phương thản nhiên nói: “Phần còn dư để bữa sau ăn. Hồng Tinh vẫn còn chưa nếm qua.”

Mộc Dương kinh ngạc nghĩ: Thế nào là không biết xấu hổ? Đây chính là không biết xấu hổ!

Bát phá lấu lớn này rõ ràng là cô mang về. Nhưng cô hoàn toàn không có một chút quyền phân chia nào.

Bây giờ ngay cả ăn thử cũng không được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.