Dù sao cô cũng không bị hạn chế bởi điều này.
Cắt xong phá lấu, Mộc Dương hỏi mượn Lôi Hướng Dương một cái bát lặng lẽ bỏ vào túi mang về nhà.
Mặc dù đã cắt được một bát lớn, đủ để chia cho cả nhà, nhưng Mộc Dương lại không có ý định chia cho họ.
Dương Thục Phương và Trần Xuân Hoa không phải là người tốt, nếu chia cái này cho họ, họ chắc chắn sẽ hỏi đến cùng mà không nghĩ đến lợi ích của người khác.
Vì vậy để bớt phiền phức, Mộc Dương liền trực tiếp lẻn vào nhà và đem tô phá lấu này giấu vào trong tủ.
Trong lúc này, Mộc Dương không chịu được mùi vị thơm nồng của phá lấu nên đã lén dùng tay bốc ăn 2 miếng.
Cô ăn một cách thỏa mãn,thích thú đến nỗi nheo nheo mắt lại.
Thật sự rất ngon!
Không biết là do lợn bây giờ không ăn thức ăn chăn nuôi hay là do lai giống mà lớp mỡ này rất thơm.
Chỉ không biết là thịt lợn có thơm hơn không.
Mộc Dương không nhịn được mà nghĩ không biết khi nào bản thân mới có thể ăn một bữa thịt lợn đây?
Để có thể ăn một bữa thịt lợn, Mộc Dương thấy mình bắt buộc phải cố gắng.
Mộc Dương còn chưa tận hưởng hết cảm giác thỏa mãn mà món ăn mang lại liền nghe thấy tiếng mắng chửi của Dương Thục Phương ở bên ngoài: “Từ sáng sớm đã không thấy người, đến trưa mới lết về ăn cơm. Đến mũi chó ngửi cũng không tốt như vậy.”
Mộc Dương vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-ve-thap-nien-80-thon-nu-cat-luc-lam-giau-doi-doi/3576223/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.