Nhưng căn bản những đồ không bán được đều là những mấy món nội tạng này, còn những phần thịt khác càng béo thì càng dễ bán.
Mộc Dương thở dài một hơi nói: “Nếu như chú không bán được mà chúng cháu mỗi ngày đều có thể bán được mấy thứ này, thì không phải chú vừa có thể kiếm tiền vừa có thể bớt việc sao?”
Ông Dương cảm thấy hơi buồn cười nói: “Mấy đứa chúng mày miệng còn hôi mùi sữa, bán được mấy thứ này kiểu gì chứ? Đi chỗ khác chơi, đừng lãng phí thời gian của tao.”
Mộc Dương bĩu môi có chút không vui nói: “Chú Dương nói như thế là không đúng rồi, buôn bán thì không phân biệt tuổi tác. Lôi Hướng Dương cũng là người lớn rồi, cậu ấy muốn buôn bán, người đầu tiên nghĩ đến là chú, sao chú lại như vậy chứ?”
Mộc Dương nói như vậy làm Ông Dương có chút ngại ngùng nhìn Lôi Hướng Dương một cái, vẫn có chút kinh ngạc và bất ngờ hỏi: “Mày thật sự muốn buôn bán à?”
Lôi Hướng Dương gật đầu nói: “Muốn làm buôn bán nhỏ nhỏ, kiếm ít tiền học cho hai đứa em.”
Sau khi Lôi Hướng Dương nói như vậy, Ông Dương do dự rất lâu rồi nói “Nếu nói như vậy thì tao có thể chịu thiệt một tí. Nếu như mày thật sự muốn mua những thứ này và mỗi ngày đều mua thì tao sẽ tính rẻ cho. Tim và gan 9 hào một cân, đầu cũng 9 hào một cân, lòng 2 tệ một bộ, phổi không lấy tiền, coi như là cho chúng mày.”
Nói như thế này, dường như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-ve-thap-nien-80-thon-nu-cat-luc-lam-giau-doi-doi/3576212/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.