Mộc Dương nghĩ ngợi rồi chỉ tay về phía ngọn núi nhỏ ở xa xa: “Trên núi thì sao?”
Lôi Hướng Dương vẫn lắc đầu: “Trên núi chẳng mọc được gì ngoài mấy cây trúc cả, có măng nhưng đã bị thu hoạch hết rồi. Càng không thể có thỏ hoang gì đó được.”
“Thế mấy thứ như nấm hay mộc nhĩ thì sao?” Mộc Dương hít một hơi sâu, cô chỉ thấy hơi nhức nhức cái đầu.
Cô nhận ra bây giờ muốn kiếm được tiền hình như không dễ tí nào.
Có điều dù là không dễ thì cũng không còn cách nào khác.
Chuyện kiếm được tiền bây giờ đã là chuyện vô cùng cấp bách rồi.
“Chỉ khi trời mưa mới nhú vài cây nấm thôi, còn chẳng đủ cho mình ăn. Mộc nhĩ cũng thế.” Lôi Hướng Dương nhìn Mộc Dương rất lâu, khỏi phải nói ánh mắt ấy có bao nhiêu khinh bỉ: “Mấy cách này đều không được.”
Nếu mà được thì cậu đã làm lâu rồi. Cần gì phải đợi đến bây giờ.
Mộc Dương suy nghĩ trong chốc lát: “Thế nếu mình phơi khô rồi tích trữ thì sao?”
Lôi Hướng Dương lại nhìn Mộc Dương: “Vào mùa mưa thì làm sao tích trữ chúng được? Phơi à? Nắng đâu ra?”
Lôi Hướng Dương nhíu mày nhìn Mộc Dương: “Tại sao cô lại không biết mấy cái này?”
Trong thoáng chốc, Lôi Hướng Dương trỗi lên nỗi nghi ngờ. Theo lý mà nói trẻ con nông thôn sẽ không mắc phải những lỗi này, chứ đừng nói là cái gì cũng không biết!
Nhất thời Mộc Dương cũng không biết nên giải thích thế nào, cuối cùng đành cúi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-ve-thap-nien-80-thon-nu-cat-luc-lam-giau-doi-doi/3576192/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.