Một câu nói như vậy gần như không thể khiến Mộc Dương bớt lo lắng được.
Nhưng Mộc Dương cũng có thể hiểu được tâm ý của Lôi Hướng Dương.
Suy cho cùng ở cái thời đại này, công nhân mới là nghề đáng tiền nhất.
Người kinh doanh đều bị gọi là đầu cơ trục lợi, kinh doanh tư nhân đều bị người ta coi thường.
Mộc Dương cũng chỉ có thể nhẫn nại đối mặt với xu thế như này của xã hội mà thôi.
Nhưng đối với Lôi Hướng Dương, cô vẫn chọn nói sự thật nói sự thật: “Nghề có thể kiếm được nhiều nhất vẫn là kinh doanh. Một vốn bốn lời, không hề nói điêu. Hơn nữa, xã hội thay đổi, thời đại phát triển, nhưng có một chuyện sẽ không thay đổi.”
Lôi Hướng Dương nghe rất nghiêm túc.
Mộc Dương tiếp tục nói: “ Đó chính là, tính quan trọng của đồng tiền. Người xưa khinh thường người làm kinh doanh, nhưng những người kinh doanh lại có thể cho người thân trong gia đình sống một cuộc sống tốt, có thể có rất nhiều thứ nhờ tiền. Người người nhà nhà đều cần tiền. Đến bây giờ, mặc dù mọi người vẫn khinh thường kinh doanh tư nhân, nhưng ai mà biết được 30 năm nữa sẽ như thế nào chứ? Không biết chừng có một ngày nào đấy mọi người đều ngưỡng mộ họ cũng nên.”
Lôi Hướng Dương sau khi nghe xong, dường như trong lòng cũng đang âm thầm suy nghĩ đến rất nhiều thứ.
Mộc Dưỡng cũng không làm gián đoạn cậu mà để cậu suy nghĩ.
“Dù sao dựa vào việc làm công nhân, một phần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-ve-thap-nien-80-thon-nu-cat-luc-lam-giau-doi-doi/3576187/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.