Mộc Dương không nhịn được mà nhíu mày. Thế nhưng tiếp sau đó cũng không xảy ra chuyện gì kì lạ. Dù sao, cô cũng không nhìn ra điều gì.
Trái lại hai người này và bác gái kia đều vô cùng nhiệt tình. Còn nói là, nếu Mộc Dương không yên tâm, có thể ở lại thành phố xem thử mấy hôm. Mọi việc ăn ở đều do nhà họ lo. Nhưng Mộc Khai Kim đã lịch sự từ chối rồi vội vàng đưa Mộc Dương chào tạm biệt họ.
Giữa chừng thiếu niên kia quả thật cũng để lộ một số điều thể hiện trí lực của cậu ta không tốt lắm. Tác phong làm việc có chỗ hơi khờ. Làm việc cũng chỉ có thể làm một số việc đơn giản.
Sau khi rời khỏi nhà họ Vương, Mộc Khai Kim ngoảnh đầu nhìn lướt qua Mộc Dương, nghiêm mặt răn dạy: “Ngày càng không không ra làm sao. Bất lịch sự như thế người ta còn tưởng nhà ta không biết dạy con cháu đấy.”
Mộc Dương không lên tiếng đáp lời. Cô vẫn đang suy nghĩ chuyện khác.
Mộc Khai Kim trông Mộc Dương cúi đầu không đáp thì cho rằng cô đã biết lỗi rồi nên chẳng dạy dỗ thêm nữa.
Mộc Dương nghĩ một lúc lại thốt một câu: “Không thì chúng ta hỏi thêm vài người nữa đi?” Mộc Dương vẫn luôn cảm thấy có điểm nào không hợp lý lắm.
Thế nhưng Mộc Khai Kim lại xua tay: “Con không cần hỏi, ta thấy tình hình nhà bọn họ cũng không tệ. Thằng bé kia dù đúng là hơi vụng về ngốc nghếch nhưng cũng không phải đần độn quá. Trong thôn chúng ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-ve-thap-nien-80-thon-nu-cat-luc-lam-giau-doi-doi/3576179/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.