Dù sao cô cũng chưa từng thấy Dương Thục Phương mua kẹo cho trẻ con trong nhà bao giờ.
Mộc Hoan không tranh được kẹo hồ lô, ngay lập tức bĩu môi không vừa ý: “Bà nội thiên vị quá.”
Dương Thục Phương lườm Mộc Hoan một cái: “Cháu đã làm chị rồi còn tranh với em trai cháu nữa à? Còn không mau đi làm việc đi?”
Mộc Hoan bất mãn lườm Mộc Dương đang đứng bên cạnh, “Hôm nay nó còn chưa làm gì, sao bà không nói nó.”
Nhưng không ngờ Dương Thục Phương chỉ quay đầu nhìn Mộc Dương, cuối cùng cũng không nói lời nào.
Mộc Dương cứ luôn cảm thấy bất thường.
Đến cả Trương Hiểu Dung, Dương Thục Phương cũng không trách mắng một lời, chỉ kêu mau đi nấu cơm, nếu không lát nữa cánh đàn ông về lại không có cơm ăn.
Buổi tối lúc ăn cơm Mộc Khai Kim mở lời, nói ngày mai sẽ đưa Mộc Dương đi gặp mặt.
Dương Thục Phương có chút không vui: “Không dễ gì tìm được chút việc vặt để kiếm tiền mà lại lỡ mất một ngày, không biết sẽ mất bao tiền nữa.”
Mộc Khai Kim lườm Dương Thục Phương: “Việc của bọn trẻ không quan trọng hơn chút tiền đó sao?”
Dương Thục Phương tức giận nói: “Đi thì đi đi, ai cũng làm như tôi hại nói không bằng, ông đi xem về đi coi có nói mấy lời thế này với tôi được nữa không."
Dương Thục Phương nói điều này vừa liếc nhìn Mộc Dương.
Mộc Dương phớt lờ bà ta.
Cô không phải là trẻ con nên cũng không cần đôi co nhiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-ve-thap-nien-80-thon-nu-cat-luc-lam-giau-doi-doi/3576176/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.