Cô ấy bị đẩy xuống sông.
Cô ấy không biết bơi.
Cô ấy ch//ế.t đuối dưới sông.
Mộc Dương ở bên cạnh mở to đôi mắt nhìn cô, nhìn đôi mắt kia dần dần mất đi ánh sáng, từ từ chìm xuống đáy sông.
Mộc Dương nhịn không được, chửi liên tiếp một câu: “Tiến lên cho tôi! Sống lại đi! Cô phải cho bọn họ thấy, Mộc Dương cô không phải là quả hồng mềm dễ bị bắt nạt! Cô xứng đáng có cuộc sống tốt hơn, hào nhoáng hơn, khiến bọn họ đều phải hối hận! Muốn nịnh nọt quay lại bên cô cũng không được!"
Sau khi chửi rủa một tràng này, Mộc Dương bỗng nhiên cảm thấy nhẹ nhõm, vùng vẫy thoát khỏi cơn ác mộng này.
Mộc Dương cảm giác toàn thân đều ướt đẫm mồ hôi.
Quần áo ướt đẫm, dính chặt vào người khiến cô chịu không tả nổi.
Mộc Dương muốn thay quần áo.
Kết quả là ngay khi mở mắt ra, đầu óc lập tức choáng váng.
Cô cảm thấy mình vẫn còn ở trong cơn ác mộng đó.
Tất cả những cảnh tượng trước mắt cô vẫn là những cảnh tượng trong cơn ác mộng đó.
Mộc Dương còn chưa kịp nhắm mắt lại, Trương Hiểu Dung đã phát hiện Mộc Dương vừa tỉnh lại, không khỏi òa khóc: "Dương Dương, con dọa mẹ sợ c.h.ế.t mất!"
Trương Hiểu Dung bỗng nhiên lao tới ôm Mộc Dương.
Mộ Dương bị Trương Hiểu Dung đè ép đến khó thở.
Cảm giác này không hề giống một giấc mơ chút nào.
Mộc Dương dùng sức nhéo chính mình.
Sau đó hít một hơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-ve-thap-nien-80-thon-nu-cat-luc-lam-giau-doi-doi/3576153/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.