Chương trước
Chương sau

Tư Vân theo Chu Thuật Hoài đến văn phòng mới.

Văn phòng ở đây được xây bằng gạch.Nhưng lớn hơn nhiều so với trước đây. Ngoài bàn làm việc của Chu Thuật Hoài ra, bên trong còn có một cái giường.Cái giường này được làm bằng ván gỗ.Xấu xí không để đâu cho hết.Cô đảo mắt nhìn quanh một vòng."Hôm nay có phải em đến muộn rồi không? Anh ăn cơm chưa?" Cô nhìn Chu Thuật Hoài.Lại nhìn thấy Chu Thuật Hoài quay lưng đóng cửa lại.Tim cô lỡ một nhịp."Chưa." Chu Thuật Hoài lắc đầu, thấp giọng nói: "Hôm nay tôi hơi bận, vẫn chưa kịp ăn cơm."Vu Đông: ".....""Khục, vậy thì tốt. Vậy anh mau ăn cơm đi." Cô tránh ánh mắt thiêu đốt của người đàn ông, lấy hộp cơm ra."Sau này có lẽ em không thể tới đưa cơm cho anh được, bởi vì mấy ngày nữa là khai giảng rồi, đứa lớn đứa nhỏ đều phải đi học. À đúng rồi, em sẽ đưa Oánh Oánh đến trường, chủ nhiệm Phó có nói lúc em dạy học có thể nhờ các giáo viên khác giúp đỡ, tất cả mọi người đều như vậy..."Cô còn chưa nói hết câu, đã nuốt nước bọt một cái.Khi quay đầu lại, người đàn ông đã đứng ở phía sau.Ánh mắt Chu Thuật Hoài tối sầm: "Vân Vân, chuyện vừa rồi là..."Tư Vân vội vàng xua tay: "Không sao, không sao, em sẽ không hiểu lầm đâu. Không phải anh đều phớt lờ cô ấy rồi sao? Em thích tính tự giác này của anh."Chu Thuật Hoài mím môi thật sâu.Ánh mắt dần trở nên ảm đạm.Cô không hề ghen một chút nào.Nhắc mới nhớ, trước đây đã mấy lần nghe đến cái tên Dương Ngọc Khiết, cô cũng không có phản ứng gì mạnh mẽ.Nếu là người nhà khác, e rằng đã gây náo loạn từ lâu rồi.Chu Thuật Hoài cũng không phải kẻ ngốc.Tư Vân thực sự không xem anh là người quan trọng.Có lẽ là có cảm tình, nhưng tình cảm cũng không sâu đậm.Tuy nhiên Chu Thuật Hoài cũng hiểu mình đã lớn tuổi, dung mạo không mấy hấp dẫn, thậm chí giống như Vu Đông nói, anh quê mùa...Không có chỗ nào xứng đáng với cô.Trước đây anh chưa bao giờ nghĩ đến điều này.Mặc dù cũng cảm thấy Tư Vân không có tình cảm với mình.Nhưng anh cũng không quan tâm.Nhưng bây giờ, cảm giác này đang ùa vào đầu giống như thủy triều.Anh đã nghe nói về việc Tư Vân theo đuổi Phó Dương trong doanh trại quân đội.Bây giờ anh đã trở nên tham lam, muốn cô cũng chú ý đến mình như vậy.Nhưng anh không biết phải diễn đạt thế nào nên chỉ có thể im lặng nhìn cô. Một lúc sau, anh vòng tay qua eo cô, siết chặt vào trong lòng mình.Có lẽ chỉ có lúc này anh mới có thể cảm nhận rõ ràng cô hay là của mình.Tư Vân còn đang nghĩ đến việc đề nghị Chu Thuật Hoài mở rộng nhà máy để sau này có thể kiếm được nhiều tiền hơn.Lúc này, người đàn ông đột nhiên ôm lấy, cô cũng không suy nghĩ nhiều.Cô thuận thể ngồi lên đùi anh nói: "Chu Thuật Hoài, vừa rồi lúc em tới đây, mọi người đều gọi em là bà chủ."Chu Thuật Hoài trầm giọng đáp: "Vậy à? Thế thì sao?"Tư Vân nói: "Vậy anh là ông chủ lớn sao?"Chu Thuật Hoài khựng lại, anh sao là ông chủ lớn được?Anh bất đắc dĩ cười: "Không phải.""Sao lại không phải? Sau này khi nhà máy của anh mở rộng, anh chính là ông chủ lớn!" Tư Vân kiên quyết nói.Chu Thuật Hoài thực ra không có tham vọng gì quá lớn, đối với anh chỉ cần có đủ tiền là tốt rồi, anh chưa bao giờ theo đuổi sự giàu sang."Vân Vân có muốn làm vợ ông chủ lớn không?"Tư Vân nói: "Đương nhiên là muốn rồi! Nhưng không thể tất cả đều dựa vào anh. Chờ em kiếm được tiền, sẽ đầu tư cho anh."Chu Thuật Hoài cười nhẹ một tiếng đồng ý.Hai người nói chuyện một lúc về chuyện đi học của bọn trẻ.Chu Thuật Hoài không có ý kiến gì.Tư Vân nói một lúc rồi ngồi thẳng dậy."Anh còn chưa ăn cơm kìa, anh mau ăn đi, không đói bụng sao?"Chu Thuật Hoài khẽ gật đầu: "Tôi đói."Nói xong, bàn tay không thành thật của anh rời khỏi vạt áo của cô.....Mười bảy tháng hai.Ngày khai giảng.Tư Vân thức dậy từ sáng sớm.Dù sao đã là giáo viên, đương nhiên phải ăn mặc chỉnh tề.Cô buộc tóc cao lên, để bản thân có vẻ trưởng thành hơn một chút.Đi giày cao gót vào, hào quang chiều cao một mét tám lập tức xuất hiện.Khi cô xách túi đi xuống cầu thang, mấy đứa bé đều ngạc nhiên đến ngây người."Thế nào? Hôm nay mẹ có xinh đẹp không?"Hai đứa trẻ đã tự mình xách cặp sách nhỏ, há hốc miệng đến quên ngậm lại, sao mẹ lại xinh đẹp như vậy chứ?"Mẹ ơi, mẹ xinh đẹp lắm.""Đúng vậy, con cũng xinh đẹp giống mẹ."Chu Việt Đông khóe miệng giật giật không nói nên lời.Trong lòng thầm nghĩ em xấu hơn mẹ nhiều.Lúc này cậu bé cũng đang nghĩ, nếu bọn họ đều là con ruột của mẹ thì tốt biết mấy.Chắc chắn cũng sẽ xinh đẹp giống như mẹ.Oánh Oánh cũng đang mang một cái cặp sách nhỏ, đeo một cái nơ nhỏ xiêu xiêu vẹo vẹo do Chu Việt Đông đeo cho cô bé.Vừa nhìn thấy Tư Vân, cô bé lập tức co đôi chân ngắn ngủn của mình chạy đến, ôm lấy đùi Tư Vân, ngọt ngào nói: "Mẹ thật là xinh đẹp."Tư Vân nhìn cái nơ xiêu xiêu vẹo vẹo của cô bé, nhịn không được bật cười."Oánh Oánh của chúng ta cũng rất đẹp."Cô ôm Oánh Oánh hôn một cái, cô bé lớn rất nhanh, bây giờ đã rất nặng.Tư Vân không thể bế cô bé nổi nữa.Chỉ bế được hai phút đã phải để cô bé xuống đất.Tư Vân dẫn đứa nhỏ đi ra ngoài.Dì Tưởng đã dẫn Tưởng Cứu đi tới.Tưởng Cứu chen tới, đẩy hai đứa trẻ ra.Nhìn thấy Tư Vân, cậu bé mở miệng khen ngợi: "Ôi! Hôm nay mẹ của anh hai đẹp quá!"Cậu hai chen lấn, lớn tiếng nói: "Đương nhiên, cậu cũng không nhìn xem đó là mẹ của ai!"Tư Vân được mấy đứa trẻ khen ngợi như vậy, cảm thấy có chút lâng lâng.Cô lên tiếng chào hỏi dì Tưởng rồi dẫn theo bọn trẻ đến trường.Tưởng Cứu tuy nhỏ hơn cậu hai một tuổi nhưng vẫn học lớp một như cậu hai.Cậu hai đi học muộn một chút, lúc ở quê cũng không được học hành đàng hoàng.Tư Vân dứt khoát để cậu bé học lại một năm nữa để tạo nền tảng vững chắc.Như vậy sau này sẽ không sợ không theo kịp.Cậu cả cũng không cần phải lo lắng.Cô không đến văn phòng trước mà đưa bọn trẻ đi khắp nơi để làm quen với môi trường.Xung quanh có rất nhiều trẻ em và phụ huynh, những người ở độ tuổi này đều được bố mẹ đưa đến đây.Người đi xe đạp, xe máy, ô tô, hạng người nào cũng có.Cô và dì Tưởng đưa hai đứa trẻ vào lớp một, sau đó đưa đứa cậu cả đi báo danh lớp bốn.Ngôi trường này khá rộng lớn.Tìm kiếm một lúc lâu.Khi đến cửa, đã thấy rất nhiều người đang vây quanh Ngô Nhân Thích nói chuyện.Tư Vân vốn muốn để cậu cả qua đó một mình.Không ngờ, Ngô Nhân Thích tinh mắt, lớn tiếng nói: "Vân Vân, cô tới rồi!"Anh ấy đã nghe chủ nhiệm nói chuyện Tư Vân sẽ đến dạy học, từ tận đáy lòng anh thấy mừng thay cho cô.Dù sao ở thời đại bây giờ tìm được một công việc như vậy cũng không dễ dàngTư Vân mỉm cười nói: "Chào thầy Ngô, đây là Tiểu Đông nhà tôi tới báo danh.""Tiểu Đông, con nhất định phải nghe lời thầy."Nói xong, mặc kệ vẻ mặt của Ngô Nhân Thích như có điều gì muốn nói: "A, tôi sắp muộn giờ rồi, tôi phải đến văn phòng. Thầy Ngô, làm phiền thầy chăm sóc Tiểu Đông nhà tôi."Nói xong, cô dẫn Oánh Oánh và dì Tưởng vội vàng đi tới văn phòng báo danh.Còn chưa vào cửa đã nghe thấy một giọng nói hung dữ: "Đúng, chính là cô ấy. Tư Vân giới thiệu tôi đến đây, cô ấy là cháu gái của tôi, sao cô ấy có thể lừa tôi được?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.