Tư Vân theo Chu Thuật Hoài đến văn phòng mới.
Văn phòng ở đây được xây bằng gạch.Nhưng lớn hơn nhiều so với trước đây. Ngoài bàn làm việc của Chu Thuật Hoài ra, bên trong còn có một cái giường.Cái giường này được làm bằng ván gỗ.Xấu xí không để đâu cho hết.Cô đảo mắt nhìn quanh một vòng."Hôm nay có phải em đến muộn rồi không? Anh ăn cơm chưa?" Cô nhìn Chu Thuật Hoài.Lại nhìn thấy Chu Thuật Hoài quay lưng đóng cửa lại.Tim cô lỡ một nhịp."Chưa." Chu Thuật Hoài lắc đầu, thấp giọng nói: "Hôm nay tôi hơi bận, vẫn chưa kịp ăn cơm."Vu Đông: ".....""Khục, vậy thì tốt. Vậy anh mau ăn cơm đi." Cô tránh ánh mắt thiêu đốt của người đàn ông, lấy hộp cơm ra."Sau này có lẽ em không thể tới đưa cơm cho anh được, bởi vì mấy ngày nữa là khai giảng rồi, đứa lớn đứa nhỏ đều phải đi học. À đúng rồi, em sẽ đưa Oánh Oánh đến trường, chủ nhiệm Phó có nói lúc em dạy học có thể nhờ các giáo viên khác giúp đỡ, tất cả mọi người đều như vậy..."Cô còn chưa nói hết câu, đã nuốt nước bọt một cái.Khi quay đầu lại, người đàn ông đã đứng ở phía sau.Ánh mắt Chu Thuật Hoài tối sầm: "Vân Vân, chuyện vừa rồi là..."Tư Vân vội vàng xua tay: "Không sao, không sao, em sẽ không hiểu lầm đâu. Không phải anh đều phớt lờ cô ấy rồi sao? Em thích tính tự giác này của anh."Chu Thuật Hoài mím môi thật sâu.Ánh mắt dần trở nên ảm đạm.Cô không hề ghen một chút nào.Nhắc mới nhớ, trước đây đã mấy lần nghe đến cái tên Dương Ngọc Khiết, cô cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-ve-thap-nien-80-me-ke-xinh-dep-lay-chu-trai-heo/3599224/chuong-217.html