Cô ngẩng đầu nhìn về phía bà Tưởng ngây thơ: "Dì Tưởng, dì chưa ăn chứ?"Bà Tưởng gật đầu: "Vẫn chưa, vốn dĩ Tưởng Cứu làm ầm ĩ muốn ăn, dì sợ ăn đồ ăn không sạch sẽ hư bụng, nên không cho nó ăn."Tư Vân thở phào nhẹ nhõm.Bà Tưởng nhìn ra manh mối, hỏi: "Làm sao vậy? Tuy rằng trông không được tươi lắm, nhưng chắc là không hư đâu."Tư Vân lắc đầu: "Ý của con không phải như vậy." Cô nhìn về phía bà Tưởng, nghiêm túc nói: "Dì Tưởng, cái này chỉ là nghỉ ngờ của con. Nhưng mà con khuyên dì, trái cây này tốt nhất đừng ăn."Trong lòng bà Tưởng lộp bộp, lại nghe cô nói: "Con nghe nói thời trước có rất nhiều người muốn đầu cơ trục lợi, có người sẽ lấy thức ăn của người chết ở mộ địa, thậm chí còn lấy cả quần áo đen ra bán. Những người bán mấy thứ này phần lớn đều là những người già yếu bệnh tật, dễ dàng làm người mất đi cảnh giác."Tay bà Tưởng run lên, thiếu chút nữa không cầm chắc.Tư Vân: "Quả táo này chắc đã để được một thời gian, bên trong hai đầu có chút tro bụi, nhưng làm con để ý chính là những tro bụi này, nó không phải là trò bụi bình thường."Bà Tưởng hoang mang: "Đó là bụi gì?""Là hương tro." Tư Vân: "Dì bị lừa rồi."Bà Tưởng lập tức lấy một quả táo từ trong túi ra, cầm lên nhìn.Trong hai khe hở trên dưới quả táo, đều tích góp từng tí một ít bụi bặm rất rõ ràng.Hương tro và bụi thông thường, không giống nhau.Sắc mặt bà lập tức xanh mét, thiếu chút nữa ném quả táo trong tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-ve-thap-nien-80-me-ke-xinh-dep-lay-chu-trai-heo/3599220/chuong-213.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.