Chương trước
Chương sau
Lâm Tiêu đang ngồi xổm rửa chân heo, liên tục hắt xì hai cái.Chu Thuật Hoài ở một bên đang chặt sườn liếc anh ta một cái."Đại ca, thân thể không thoải mái?" Lâm Tiêu thành thật cười: "Không sao, không sao, tôi lấy vào đưa cho vợ tôi trước."Chu Thuật Hoài khẽ gật đầu, chặt sườn gọn gàng xong rồi cũng bưng vào.Vừa lúc nghe thấy Tư Vân hỏi Chu Tuệ Tuệ bọn họ như thế nào không hài tử sự tình. Lâm Tiêu bước vào, hai người phụ nữ lập tức im lặng.Tư Vân quay đầu quan sát anh trai cô, thấy anh ta cao nhưng gầy.Cũng không biết có phải làm quá nhiều việc hay không, gầy gò vô cùng.Cộng thêm làn da ngăm đen, giống như một cái cột điện.Chẳng lẽ là quá hư?Xem ra anh trai cô cũng phải bồi bổ a.Phía sau Chu Thuật Hoài liền nhìn thấy ánh mắt này của cô.Không biết tại sao, rất quen mắt.Anh ho khan một tiếng, nói: "Vân Vân, sao em lại vào đây?"Tư Vân thu hồi ánh mắt, nhìn về phía anh: "Mấy bác gái kia rất quấn người, còn không bằng vào nấu cơm."Chu Thuật Hoài nghĩ thầm cũng đúng, cô luôn ghét phiền phức.Anh đặt sườn xuống, ngồi xổm xuống, Tư Niệm bưng hành gừng tỏi tới nói: "Ướp một chút, cho bớt mùi tanh."Chu Thuật Hoài khẽ gật đầu, đưa tay nhận lấy, kéo ghế bên cạnh cho cô, còn mình ngồi xổm: "Hiếm khi tôi không đến trại, em nghỉ ngơi thêm một lát." Nói xong, anh cúi đầu và bắt đầu làm việc nghiêm túc.Tư Vân không khách khí ngồi xuống.Chiếc ghế đẩu là một chiếc ghế đẩu bằng gỗ có vật tựa vào phía sau nên cô ngả người ra sau.Vừa đúng với eo.Cảm giác khó chịu của thân thể thoáng cái giảm bớt không ít.Lâm Tiêu bên kia quay đầu nhìn hai người một cái.Bọn họ luôn luôn nghiêm cẩn, đối với ai làm việc đều yêu cầu nghiêm khắc Chu xưởng trưởng, lúc này đang ngồi xổm trước người em gái bận rộn. Cô em gái nheo mắt tựa lưng vào ghế nghỉ ngơi, vẻ mặt đầy hưởng thụ. Anh ta quay đầu lại nhìn vợ..Vợ đang bận rộn nấu ăn, đầu đầy mồ hôi.Lâm Tiêu tức khắc: Tôi không phải cái đồ vật tốt lành gì."Vợ em cũng đi nghỉ đi để anh nấu cơm cho."Chu Tuệ Tuệ: "Hả?"Lâm Tiêu nhìn thái độ kinh ngạc của cô ấy, càng cảm thấy mình làm không tốt.Chỉ là anh ta sẽ không nói, đầu lưỡi ở trong miệng vòng nửa ngày, lúc này mới đem lời Chu Thuật Hoài vừa mới nói ra: "Anh khó được không làm việc, em nghỉ ngơi nhiều một chút."Lời này vừa ra, ánh mắt Tư Vân và Chu Thuật Hoài đồng thời nhìn về phía anh ta.Lâm Tiêu đỏ mặt, nóng bỏng.Nhưng anh ta quá đen, nhìn không ra được.**Trong phòng.Mấy cái hài tử ngồi vây quanh ở bên nhau làm bài tập.Mấy đứa nhỏ ngồi vây quanh làm bài tập.Bọn họ vốn đang vui vẻ chơi đùa.Ai biết Chu Trạch Đông chơi đùa, cư nhiên liền móc ra sổ học tập.Hảo gia hỏa, cái này làm cho mấy cái đại nhân vừa thấy đến không được, lập tức liền đem bọn họ chạy tới cùng hắn cùng nhau học tập.Mấy cái hài tử nhìn tác nghiệp, sống không còn gì luyến tiếc.Chu Trạch Hàn khoe khoang chút từ vựng mình học được."Các cậu không biết à, cái này mẹ tôi nói, gọi ABCD, không gọi A Ba đắc ý, đương nhiên, đây là ngôn ngữ của một quốc gia khác, mặc dù nói là ngoại quốc, nhưng mẹ tôi nói, học được đối với tôi rất có lợi."Hai người lại nhìn về phía mẹ tôi nói, mẹ tôi nói Chu Trạch Hàn.Cảm giác như thể cậu nhóc bị chị gái mình tẩy não vậy.Lâm Phong nhìn thoáng qua, kinh ngạc nói: "Tôi biết, cái này gọi là tiếng Anh, trước kia Lâm Tư Tư từng học qua."Lâm Vũ cũng vẻ mặt ăn thịt cá voi: : "Đây không phải cấp hai mới học sao?"Chu Trạch Hàn ưỡn bộ ngực nhỏ, kiêu ngạo nói: "Mẹ tôi nói, chúng ta muốn sớm một chút học tập, vụng trộm cố gắng, sau đó kinh diễm tất cả mọi người."Hai anh em Lâm: "...""Lúc trước em muốn học, Lâm Tư Tư cũng không dạy em.."Lâm Vũ ghen tị."Vì sao chị ấy không về sớm một chút?"Tại sao vừa trở về đã lập gia đình?Hai anh em không phải kẻ ngốc, Chu Trạch Hàn trước kia cũng không như vậy.Từ sau khi chị gả cho cha cậu nhóc, hai anh em bọn họ giống như là thay đổi.Bây giờ mỗi ngày từ trong miệng cậu nhóc biết được, Tư Vân đối với bọn họ tốt như thế nào. Hai anh em ngoài mặt không nói ra nhưng trong lòng lại ghen tị.**Người trong sân càng ngày càng nhiều, còn có mẹ Lâm cô nhỏ Lâm Phương và mẹ chồng bà ta, Lâm Phương cũng là nghe nói chuyện này nên mới chạy tới chạy tới.Kết quả lại không có ai tiếp đãi bà ta.Mẹ Lâm vừa tới, Lâm Phương liền phát hỏa: "Chị dâu, chí có ý gì, để mọi người chúng ta ở đây chờ chị, mọi người đều chưa ăn cơm đâu, chị muốn chúng ta đói chết phải không?" Nói xong bà ta nhìn sang nhìn xem mẹ Lâm đang cầm thứ gì, quả thực có rất nhiều rượu ngon.Lúc này đỏ mắt, vốn muốn nói cái gì.Trong sân, Lưu Môi đuổi lại đây, nói chuyện: "Cô đói bụng cô sẽ không tự mình ăn cơm rồi lại tới sao? Chẳng lẽ nhà cô nghèo không có cơm ăn sao? Con gái nhà cô mới được làm mai, cho năm trăm khối lễ hỏi đâu, có phải ngay cả cơm cô cũng ăn không vô?"Bà mối Lưu vừa nói lời này, Lâm Phương liền câm miệng.Bởi vì hôn sự này của con gái bà ta vẫn là Lưu Môi nói.Nếu như đắc tội, bà mối Lưu đi đến nhà trai bên kia nói câu không dễ nghe, hôn sự của con gái sẽ thất bại.Bà ta thật sự không hiểu, bình thường chị dâu và bà mối Lưu không thân làm sao lại nói chuyện giúp bà.Mẹ chồng bà ta ở một bên không chịu thừa nhận, lập tức tức giận trừng mắt nhìn Lưu Môi: "Đây là chuyện nhà chúng ta, cô đừng xen vào việc của người khác.""Đừng tưởng rằng chúng tôi không biết, cô chính là xem con gái cô ta gả cho một gia đình có tiền, vội vàng tới cửa lấy lòng, trước kia cô mắng khó nghe hơn ai hết, lúc này ngược lại không biết xấu hổ."Bà mối Lưu nghe được lời này, khinh thường nói: "Đúng vậy, vậy thì sao, tôi chính là thấy con gái nhà em gái Diệu Diệu có bản lĩnh nên lấy lòng, mặc dù chúng ta cãi nhau, nhưng cũng không phải kẻ thù gì, tôi cũng xin lỗi, em gái Diệu Diệu cũng đã tha thứ tôi.""Không giống như người nào đo, nghĩ đến chỗ tốt, lại tay không không chân tới cửa, còn muốn cho người ta hầu hạ, tôi phi!""Bà cho rằng bà là ai, người ta không muốn chiêu đãi các bà, cao cao tại thượng, không biết còn tưởng rằng các bà mới là người có bản lĩnh đâu."Bà mối Lưu kia há miệng lớn tiếng nói, nói xong lập tức mang theo bánh quy và kẹo mình chạy về nhà mang tới."Em gái Diệu Diệu, tới, đây đều là bà chị tôi cố ý mua cho mấy đứa nhỏ, mau nhận lấy."Mẹ Lâm một đầu hắc tuyến, đây là cái gì a.Bà vội vàng đẩy trở về."Lưu Môi, bà quá khách khí, đồ quý như vậy, bà vẫn là lấy về đi thôi."Vừa nghe mẹ Lâm nói lời này, Lưu Môi tức khắc ủy khuất nhìn bà nói: "Diệu a, bà có phải còn ở tức giận bà chị tôi hay không a."Mẹ Lâm lau mồ hôi lạnh trên đầu, đối phương vừa nhận lỗi vừa xin lỗi, nếu bà còn so đo, thật không thể nào nói nổi."Không có việc này."Lưu Môi lập tức cười nở hoa, bà ta còn siêu cấp đắc ý tà liếc mắt một cái Lâm Phương mẹ chồng con dâu hai người, thiếu chút nữa làm cho hai người tức chết.Chưa từng thấy ai vội vàng tới cửa lấy lòng mà còn kiêu ngạo như vậy.Thật không biết có cái gì mà đắc ý, phi."Tôi phải đi làm việc trước, tất cả mọi người đang chờ ăn cơm."Mẹ Lâm không muốn nhiều lời, vội tìm cớ rời đi.Lưu Môi lập tức chụp đùi nói, "Nấu cơm a, ta sở trường nhất, tới ta giúp ngươi."Những người khác thấy Lưu Môi như vậy thật đúng là hữu dụng, lúc này cũng nhớ khuôn mặt tươi cười nói muốn đi giúp đỡ.Tức giận đến đỉnh đầu mẹ chồng con dâu Lâm Phương bốc khói.Lúc này, bên ngoài có người gõ cửa cắt đứt đoàn người."Xin chào, đây là nhà của Tư Vân sao?"...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.